Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 417: Phản bác

Giọng nói này rất chói tai, lập tức kích động tất cả mọi người đang có mặt ở đây!
Mọi người sửng sốt, ai nấy đều quay đầu lại nhìn xem kẻ nào gan to bằng trời mà lại dám nói ra những lời ngông cuồng đến thế!
Sau đó, người ta phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông có dáng người cao lớn, nước da sẫm màu.
Hắn ta chỉ tay vào mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ rất tức giận: "Những gì tên cẩu quan này nói, hoàn toàn vớ vẩn! Bệ hạ quan tâm đến chúng ta ấy à? Triều đình quan tâm đến chúng ta ư? Tất cả chỉ là trò cười mà thôi!"
"Mọi người hãy nghĩ đến sự áp bức mấy năm gần đây chúng ta phải chịu đựng mà xem!"
"Mấy năm gần đây, chúng ta luôn sống an phận, trồng trọt cày cấy, tuân thủ pháp luật không sinh sự với ai, nhưng điều mà chúng ta nhận lại là gì? Là sưu cao thuế nặng, là lao dịch khắc khổ, là sự áp bức khiến chúng ta không được sống yên thân!"
"Bị đám quyền quý chèn ép, chúng ta đi báo quan, nhưng đám quan lại vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện sống chết của chúng ta! Bọn chúng chỉ chăm chăm bao che cho đám quyền quý kia, đàn áp chúng ta, cướp đoạt tiền bạc của chúng ta mà thôi!"
"Mọi người hãy nghĩ lại mà xem, lúc ấy bệ hạ đang ở đâu? Các quan trong triều đình đang ở đâu hả?"
"Bọn họ có từng... suy nghĩ cho chúng ta hay không?"
Lúc này, tất cả mọi người đều bị dao động.
Đúng vậy, mấy năm gần đây, bệ hạ đang ở đâu, các quan trong triều đình đang ở đâu cơ chứ? Chúng ta bị áp bức đến như thế, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy thôi hay sao?
Mọi người rơi vào trầm mặc.
Người đàn ông có nước da sẫm màu lại tiếp tục gào lên trong giận dữ: "Mọi người đừng chỉ vì chút ân huệ nhỏ nhoi mà bán mạng cho người ta! Bọn họ cho chúng ta lương thực, là điều mà bọn họ phải làm! Bởi vì chỗ lương thực này đều là sưu thuế mà trước đây chúng ta nộp lên, là mồ hôi nước mắt của người dân chúng ta, là máu thịt mà chúng ta bỏ ra! Đã nhiều năm như thế rồi, chẳng lẽ số thuế mà chúng ta nộp vẫn chưa đủ hay sao?"
"Ta thấy, triều đình đang sợ chúng ta gây sự nên mới buộc phải giao thóc gạo ra ấy mà! Việc mà bọn họ làm chỉ là vì địa vị và quyền lực của bọn họ mà thôi, chắc chắn không phải vì chúng ta đâu!"
"Trong triều đình Đại Võ, hẳn là chẳng có kẻ nào tốt cả!"
"Nữ đế là hôn quân, tất cả quan lại đều là gian thần!"
Các viên quan và binh sĩ ở đây đều biến sắc.
"Câm miệng! Ngươi dám bôi nhọ thánh thượng sao!"
"Người đâu! Mau bắt kẻ này lại!"
...
Lâm Bắc Phàm xua tay, cười nói: "Mọi người bình tĩnh, đừng sốt ruột, để bản quan giảng cho hắn ta vài đạo lý trước đã!"
Các quan binh dừng chân, không ra tay nữa.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hỏi: "Vị tráng sĩ này họ tên là gì, quê quán ở đâu?"
"Sao hả, định điều tra ta đấy à? Ta chẳng sợ nói cho các ngươi biết, ta tên là Đại Hắc Ngưu, chỉ là một người nông dân nhỏ bé ở cái đất Giang Nam này, là một kẻ cô độc mà thôi, cho nên ta không sợ chết đâu! Ta ghét sự giả tạo của đám quan lại các ngươi, nói một đằng làm một nẻo, bên ngoài thì giả vờ quan tâm, sau lưng lại điên cuồng vơ vét tiền của, cho nên ta mới không chịu nổi, phải lên tiếng vạch trần bộ mặt thật của các ngươi đấy!" Người đàn ông có nước da sẫm màu hừ một tiếng.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ngươi đã từng tới kinh thành hay chưa?"
"Ta chỉ là một người nông dân nhỏ bé, cả ngày bận rộn trồng trọt cày cấy, làm còn chẳng hết việc, còn chưa từng ra khỏi thôn trang thì làm gì có cơ hội mà tới kinh thành cơ chứ? Khâm sai đại nhân, ngươi hỏi như thế có phải là vì tức giận đến nỗi dở hơi rồi không vậy?" Người đàn ông có nước da sẫm màu chế giễu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thế thì bản quan rất thắc mắc! Nếu ngươi chừng từng tới kinh thành, thậm chí còn chưa từng ra khỏi thôn trang mà ngươi sinh sống, chỉ loanh quanh trong mảnh đất nhỏ của nhà ngươi, thì làm sao mà ngươi kết luận được rằng bệ hạ là hôn quân, các quan lại trong triều đình đều là gian thần?"
"Cái đó... ta nghe người khác nói như vậy!" Người đàn ông có nước da sẫm màu giấu giếm.
Lâm Bắc Phàm dò hỏi: "Nghe ai nói vậy?"
"Ai thì ta quên mất rồi, nói chung là có người khác nói cho ta biết! Khâm sai đại nhân, ngươi cứ hỏi chuyện này mãi, có phải là định đánh trống lảng không thế hả?" Người đàn ông có nước da sẫm màu cãi chày cãi cối.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Đại Hắc Ngưu, ngươi thật nực cười! Đã không biết rõ, thì không có quyền lên tiếng! Ngươi chưa từng tới kinh thành bao giờ, mà lại tin lời người khác, phản bác bản quan, nói bệ hạ là hôn quân, các quan lại trong triều đình là gian thần, vậy chẳng phải lời của người khác nói cũng chẳng có căn cứ gì cả sao? Người khác sẽ không đổi trắng thay đen chắc?"
Hắn lắc đầu quầy quậy: "Đại Hắc Ngưu ơi là Đại hắc Ngưu, ta thật không biết phải nói thế nào với ngươi nữa! Ngươi thà tin lời một kẻ vô tình gặp mặt, đến mặt mũi người ta thế nào ngươi cũng chẳng nhớ nổi, chứ không chịu tin lời bản quan nói! Có phải mấy hôm trước đầu ngươi bị úng nước, đầu óc mơ màng nên mới nói ra những lời hồ đồ như vậy không hả?"
"Ha ha!" Có rất nhiều người cười rộ lên.
Lời đối đáp của Lâm Bắc Phàm thật sự quá kinh điển, dùng chính lời Đại Hắc Ngưu nói, để phản bác lại ý kiến của chính hắn ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận