Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 477: Bàn điều kiện

Gương mặt Dạ Lai Hương lộ vẻ do dự, song cuối cùng hắn ta vẫn thở dài một hơi đầy bất lực: “Được, ta gia nhập Đức Thiên Phủ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chúc mừng ngươi đã có một sự lựa chọn sáng suốt!”
Hắn lấy một tờ giấy bán thân ra rồi bảo đối phương kí tên, lăn dấu vân tay.
Trên thực tế, với những cao thủ như hắn mà nói thì tờ giấy bán thân này chẳng có tác dụng gì, song nó lại có tác dụng ràng buộc nhất định.
Nếu sau này đối phương có phản bội thì xét về mặt đạo đức, bản thân hắn sẽ chiếm thế thượng phong hơn, có quyền ra tay với đối phương.
Dạ Lai Hương ký tên và lăn tay xong, hắn ta nói: “Hiện giờ có thể thả ta ra ngoài rồi chứ!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn thu lại giấy bán thân rồi bảo: “Ngươi cứ đợi cái đã! Ta phải bẩm báo chuyện này với bệ hạ, được bệ hạ đồng ý thì mới thả ngươi ra ngoài được! Cơ mà chắc là không có vấn đề gì đâu!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bẩm báo lại chuyện này cho nữ đế, nữ đế vui vô cùng.
“Ái khanh, ngươi xử lý chuyện này rất được, tránh được một chuyện khó khăn rồi lại còn thu được một nhân tài! Có điều Dạ Lai Hương kiêu ngạo không chịu khuất phục, ngươi phải canh chừng hắn ta, đừng để hắn ta làm loạn!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm, có thần đây thì hắn ta không dám làm loạn đâu!”
Sau khi được nữ đế đồng ý, Lâm Bắc Phàm bèn thả đạo soái Dạ Lai Hương ra.
Việc đầu tiên Dạ Lai Hương làm sau khi ra khỏi thiên lao là…
“Con mẹ nó! Cuối cùng cũng không còn phải ở trong thiên lao hôi thối nữa rồi! Lập tức chuẩn bị nước sạch cho ta, cả xà bông, hương liệu các thứ nữa, bản công tử phải tắm rửa cho hết xui xẻo!”
Lâm Bắc Phàm phất tay ra hiệu cho hạ quan: “Còn không đi mau đi?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Nước sạch, xà bông hương liệu được chuẩn bị xong, Dạ Lai Hương lập tức nhốt mình trong phòng.
Đạo soái Dạ Lai Hương được Đức Thiên Phủ thu nhận, tin tức này nhanh chóng được lan truyền đi khắp thành.
“Triều đình đã thu phục được đạo soái Dạ Lai Hương rồi ư?”
“Tin tức này là thật hay giả thế? Sao Dạ Lai Hương lại bị triều đình thu phục?”
“Giả thế nào được? Cậu lớn của ta là tay sai trong đó, phụ trách giám sát thiên lao, là hắn truyền chuyện này ra ngoài đó!”
“Nghe đâu phủ doãn đại nhân đích thân xuất mã, sau một loạt thủ đoạn mới thu phục được Dạ Lai Hương!”
“Một người kiêu ngạo không chịu khuất phục như Dạ Lai Hương mà cũng bị thu phục, phủ doãn đại nhân tài giỏi thật đấy!”
“Đúng là tài giỏi thật, giỏi hơn cả ông trời rồi!”
Ai cũng phải kinh ngạc trước chuyện này!
Thế nhưng không cần biết mọi người có tin hay không thì chuyện này cũng đã trở thành sự thật, chỉ có thể nói một câu rằng phủ doãn đại nhân quá đỉnh!
Tại Đức Thiên Phủ, Lâm Bắc Phàm đang làm việc.
Một quan sai có tướng mạo bình thường bước vào, chắp tay cung kính nói: “Khởi bẩm phủ doãn đại nhân, đạo soái Dạ Lai Hương đã thu dọn xong, sắp sửa tới bái kiến đại nhân ạ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, hắn chẳng biết phải nói gì: “Dạ Lai Hương, ngươi tính chơi đùa đến khi nào hả, bỏ cái lớp ngụy trang của ngươi đi!”
Tên quan sai kia chấn kinh, hắn ta buột miệng: “Sao ngươi biết được?”
Lâm Bắc Phàm cười khẩy một tiếng: “Dù ngươi có ngụy trang giống đến mấy thì mỗi người cũng sẽ có thần thái riêng, đó là thứ độc nhất vô nhị! Ngươi có thể mô phỏng rất giống, song hoàn toàn không thể giống một trăm phần trăm được!”
Thực ra hắn nhận biết được là nhờ tinh thần lực.
Tinh thần lực của mỗi người là khác nhau, tinh thần lực khác nhau sẽ có từ trường khác nhau, nó độc nhất vô nhị như dấu vân tay vậy. Hắn đã học được Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, là người hiểu biết về phương diện tinh thần lực nên liếc mắt cái là có thể nhận ra ngay.
Quan sai kia bèn tháo bỏ lớp ngụy trang, quả nhiên hắn ta chính là đạo soái Dạ Lai Hương.
Lúc này, hắn ta lại mặc bạch y, cả người chỉnh tề từ đầu đến chân, không vương bụi trần.
Trên tay hắn ta là một cây quạt gấp, trông vô cùng phong độ, anh tuấn phi phàm. Không thể không nói, tướng mạo của hắn ta thực không tồi.
“Lợi hại! Khắp thiên hạ người có thể liếc mắt một cái là nhận ra ta trừ sư phụ ta ra thì cũng chỉ có ngươi! Bái phục!”
Dạ Lai Hương chắp tay.
“Đây cũng không phải chuyện gì khó!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Ngoài việc có thể nhận biết trên phương diện tinh thần ra thì còn có thể thông qua mùi hương trên người ngươi nữa! Trên người ngươi có mùi hôi, cách mười dặm cũng ngửi thấy nữa là!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương lập tức sầm xuống, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, bực bội nói: “Đừng có nhắc đến chuyện đó nữa được không? Ngươi mà còn nhắc đến nữa là ta trở mặt đó!”
Lâm Bắc Phàm xua tay cười: “Được rồi, ta không nhắc nữa! Nói thế nào thì ngươi cũng là người của ta, ngươi mất mặt thì ta cũng mất mặt theo thôi!”
“Hừ! Ngươi biết vậy là tốt!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương lại khôi phục vẻ ban đầu, hắn ta kéo ghế rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, vừa phe phẩy quạt vừa híp mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: “Mặc dù bản công tử đã gia nhập Đức Thiên Phủ, làm việc cho triều đình các ngươi, song dù sao thì bản công tử đây cũng là một con người có mặt mũi nên chúng ta phải có một vài điều khoản với nhau! Bằng không ta sẽ nghe tai này lọt tai kia, làm việc không tích cực, hậu quả thì các ngươi tự gánh!”
“Ngươi nói đi xem nào!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn rất bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận