Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 815: Chắc chắn sẽ chạy

“Đúng vậy thưa bệ hạ"
Tri phủ Hàm Châu nói: “Không dám giấu bệ hạ, một năm trước, thực ra Hàm Châu không hề có thay đổi gì lớn!
Thế nhưng một năm nay, Đại Võ kết thúc chiến tranh nội bộ, tất cả những con sông đều được khai thông, tàu đệm khí được di chuyển mà không bị cản trở, các loại vật tư được vận chuyển nhanh chóng, do vậy mà kinh tế mới phát triển không ngừng!"
“Rồi cả việc xây dựng nhà cửa bằng xi măng đã mang tới cơ hội việc làm cho người dân, giúp người dân đều có công ăn việc làm, hơn nữa còn được ở nhà rộng rãi, chắc chắn, kinh tế lại càng phát triển hơn nữa!"
“Bên cạnh đó chính sách khôi phục nguyên khí của triều đình..."
“Nhờ rất nhiều những biện pháp, chính sách mà càng lúc Hàm Châu càng thay đổi nhiều hơn, cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt lên, những điều này đều là công lao của bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!"
“Bệ hạ vạn tuế!” Các quan viên đồng thanh nói.
Nữ để thầm lắc đầu cười, ta làm gì có công lao gì chứ?
Tất cả đều nhờ Lâm Bắc Phàm, không có hắn thì sao mọi thứ có thể thay đổi được? Một thần tử có tài năng có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quốc gia!
Nhất là nhân tài đẳng cấp về mọi phương diện như Lâm Bắc Phàm, ảnh hưởng lại càng lớn nữa!
Một mình hắn đã cứu cả quốc gia! Có điều năng lực của Lâm Bắc Phàm cũng tính là của nàng rồi!
Dẫu sao thì về sau cũng đều là người nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy! Tiếp đó, nữ đế và mọi người bèn tới xem tình hình canh tác trên ruộng đồng.
Lúc này đang tới vụ mùa xuân, người dân xắn tay áo, xắn ống quần làm việc chăm chỉ dưới cái nắng gay gắt.
Nữ đế lại kinh ngạc: “Năm ngoái chúng ta trải qua một trận thiên tai nghiêm trọng, may mà mọi người đều vượt qua được! Chỉ hi vọng năm nay có một mùa bội thu để mọi người không phải khổ cực nữa!"
“Bệ hạ, từ năm ngoái chúng thần đã dùng xi măng để tu sửa rất nhiều hệ thống thủy lợi, đẩy mạnh sử dụng phân bón và tám phương pháp nông nghiệp! Năm nay bắt đầu vụ mùa xuân, chúng thần lại trồng lúa Thái Bình cho sản lượng cao, tình hình đang diễn biến tích cực, năm nay nhất định sẽ bội thu!” Có người lên tiếng.
Nữ đế gật đầu: “Hi vọng là vậy!” Nàng đi nhiều đâm ra mệt, bèn tới một quán trà ở phía không xa, tiện ăn chút đồ. Nàng vừa nghỉ ngơi vừa không nhịn được mà ngắm nhìn ruộng đồng, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh, ngươi là tài tử số một của Đại Võ ta, trông thấy khung cảnh lao động dưới trời nắng nóng thế này, chẳng lẽ ngươi không muốn làm một bài thơ sao?"
Lâm Bắc Phàm đăng ăn đồ ăn gật đầu, nói: “Cũng được, thần xin phép!"
Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm bèn đọc bài thơ “Cày đồng."
Cày đồng đang buổi ban trưa.
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.
Ai ơi bưng bát cơm đầy.
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Mọi người nghe xong bèn bội phục vô cùng.
“Bài thơ hay quá, đúng là hay thật sự! Cả bài thơ vô cùng đơn giản song lại tràn đầy tình cảm và sự chân thành, thể hiện hết sự vất vả của người nông dân!"
“Đặc biệt là câu cuối cùng ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần! Câu này đã thể hiện được sự quý trọng lương thực và những nỗi vất vả của người nông dân, dạy chúng ta phải quý trọng lương thực, không được lãng phí"
“Lão phu cũng thấy câu thơ cuối cùng vô cùng hay!"
“Bài thơ này phải được lưu truyền để mọi người cùng nhau biết đến!"
“Đúng là tài tử số một của Đại Võ ta!"
“Bài thơ rất hay, chỉ là..."
Ánh mắt nữ đế trở nên kì quái, nàng nhịn ý cười trong lòng: “Ái khanh, ngươi bỏ cái đùi gà trong tay ngươi xuống đi đã, lau sạch dầu trên mặt đi rồi hẵng ngâm thơ, như vậy hợp lý hơn đấy!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bọn họ chỉ ở Hàm Châu hai ngày rồi lại tiếp tục tiến về phía nam.
Sau đó bọn họ đi tuần tra ở một vài châu phủ, về tổng thể thì đều khiến người ta hài lòng.
Cả quãng đường, Lâm Bắc Phàm đã sử dụng năng lực của mình để cải thiện tình hình thời tiết, cải tạo đất để năm nay thu được vụ mùa bội thu.
Đúng lúc ấy, hoàng triều Đại Viêm truyền tới một tin tức.
Quốc sư Đại Viêm Không Hư đạo trưởng hiện giờ đã thu thập đủ các loại báu vật, đang chuẩn bị luyện chế thuốc trường sinh bất lão.
Chuyện này đã thu hút sự chú ý của đế vương các nước.
Tuy nhiên sau khi nhận được tin, phản ứng đầu tiên của Lâm Bắc Phàm lại là: “Cái tên đạo trưởng vô lương tâm này chuẩn bị đánh bài chuồn rồi hả?"
Tên đạo sĩ kia có bản lĩnh gì, Lâm Bắc Phàm liếc mắt cái là có thể nhận ra.
Mặc dù hắn ta cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể luyện chế được một vài loại đan dược, song chắc chắn không thể luyện chế được đan dược trường sinh bất lão.
Hơn nữa trong lòng đối phương cũng hiểu rõ sức lực của mình đến đâu, thế nên hắn ta vẫn luôn dùng Thông Thần đan để lừa gạt mọi người, có thể lăn lộn được bao lâu hay bấy lâu, tham được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau khi không lừa tiếp được nữa thì hắn ta sẽ đổi một nhà khác.
“Hiện giờ hắn ta lại còn truyền tin có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão ra, có khả năng là hắn ta đã tham đủ rồi nên định đánh bài chuồn đây mà! Hoặc cũng có thể là hoàng đế Đại Viêm không đợi được nữa, ép hắn ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão, hắn ta không làm được nên chắc chắn phải chạy!” Lâm Bắc Phàm suy nghĩ.
Dù là trường hợp nào thì hắn ta cũng đều sẽ chạy trốn.
1166 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận