Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 552: Không cảm ngộ được gì

Nhìn hai nhóm người đang bày ra thái độ đạo mạo chính phái, Lâm Bắc Phàm vừa nghĩ đã biết ý đồ của bọn họ là gì.
"Đa tạ Thiếu Lâm và Võ Đang đã đến đây giúp đỡ! Nhưng bệ hạ đã có lệnh, ngoài bọn ta ra, bất kỳ người nào không liên quan cũng không được đến gần xương rồng, kẻ nào trái lệnh sẽ giết không tha! Các ngươi không phải người của quan phủ, thân phận nhạy cảm cho nên bản quan xin ghi nhớ ý tốt của các ngươi, các ngươi từ đâu tới thì quay về chỗ đó đi!"
Lâm Bắc Phàm "đành phải" từ chối.
Hai vị đại sư lập tức sửng sốt đến nỗi biến sắc, tận tình khuyên nhủ.
"Lâm thí chủ, bọn ta biết là ngươi khó xử! Nhưng theo thông tin mà bọn ta tìm hiểu được thì có rất nhiều kẻ ác trong võ lâm biết được tin này đã lập tức hành động rồi! Bọn chúng có võ công cao cường, không có chuyện ác nào là chưa từng làm, chỉ dựa vào sức của triều đình thì khó mà cản được bọn chúng! Lỡ bộ xương rồng rơi vào tay đám nhân vật đó thì sẽ xảy ra bao nhiêu tai họa, ngươi có biết không hả?"
"Không chỉ ở nước ta, đám người ác ở những đất nước khác cũng đang nhắm vào bộ xương rồng! Cho nên bộ xương rồng này đã không còn là chuyện riêng của triều đình ta nữa, chuyện này đã lan ra toàn thiên hạ rồi! Chúng ta nhất định phải bảo vệ được xương rồng, chống lại ngoại xâm!"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Hai vị đại sư đều là tiền bối trong võ lâm, trong lòng có thiên hạ, bản quan vô cùng khâm phục!"
Phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang gật đầu lia lịa: "Thiện tai, thiện tai!"
"Bản quan cũng không phải loại người không hiểu đạo lý! Vì bộ xương rồng, vì chúng sinh trong thiên hạ, chỉ cần các ngươi giao ra một vạn lượng bạc bản quan sẽ cho phép bảo vệ bộ xương rồng ở khoảng cách gần!"
Phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang: "Đậu má!"
Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là muốn vơ vét tiền của bọn họ mà thôi!
Đến cả tiền của Thiếu Lâm Tự và phái Võ Đang mà cũng dám tham lam, gan của hắn thật là lớn!
"A di đà phật!"
Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay trước ngực: "Lâm thí thủ, Thiếu Lâm Tự bọn ta là người xuất gia, không có tiền!"
Lâm Bắc Phàm cũng chắp tay trước ngực: "Phương trượng trụ trì, ta hiểu chỗ khó xử của các ngươi! Không có tiền thì chắc là có tượng Phật bằng vàng chứ! Các ngươi giao ra một bức tượng Phật bằng vàng ra là xong rồi, không phải sao?"
Phương trượng Thiếu Lâm sửng sốt: "Bức tượng Phật bằng vàng này... sao có thể đem ra bên ngoài được cơ chứ?"
"Sao lại không được? Phật viết: Chúng sinh bình đẳng! Cho nên bức tượng Phật bằng vàng này cũng đâu có gì khác biệt so với tượng Phật thông thường, chỉ cần trong lòng có Phật, thì có nơi nào không phải chốn tây phương cực lạc?" Lâm Bắc Phàm phản bác.
"Chuyện này..."
"Nếu các ngươi thật sự cảm thấy khó xử, bản quan là người tin vào thần phật, cứ tặng cho bản quan là được! Nhất định bản quan sẽ nâng niu bức tượng Phật bằng vàng này, a di đà phật!" Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ từ bi mà nói.
Các vị hòa thượng Thiếu Lâm đều không còn gì để nói.
Tặng tượng Phật bằng vàng cho tên tham quan này chắc chắn chỉ một khắc sau hắn ta sẽ đem tượng đi nấu chảy!
Thấy trụ trì Thiếu Lâm mãi do dự không đưa ra quyết định, Lâm Bắc Phàm vội lớn tiếng nói: "Phương trượng trụ trì, ngươi còn do dự gì nữa? Phật Tổ lòng dạ từ bi, vì chúng sinh thiên hạ, nhất định người sẽ tha thứ cho các ngươi thôi! Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, chúng sinh trong thiên hạ lại không đáng giá bằng một bức tượng Phật hay sao?"
Được lắm, đến cả đạo lý lớn như vậy mà hắn cũng đem ra rồi!
Cuối cùng, phương trượng Thiếu Lâm vẫn không đem tặng bức tượng kia nhưng lại dằn lòng lấy ra năm mươi vạn lượng.
Lâm Bắc Phàm dời mắt sang chỗ nhóm người của phái Võ Đang, mỉm cười nói: "Tam Thanh đạo tôn cũng vậy, cũng là người thương xót chúng sinh thiên hạ..."
"Ngươi đừng nói nữa, bần đạo sẽ trả tiền!"
Cuối cùng, phái Võ Đang dằn lòng đưa ra bốn mươi vạn lượng.
Vì vậy, cuối cùng bọn họ cũng được Lâm Bắc Phàm cho phép tới gần quan sát và bảo vệ bộ xương rồng.
Các nhóm võ lâm chính phái khác thấy vậy cũng ào ạt tìm tới chỗ Lâm Bắc Phàm. Hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, chỉ cần trả tiền là được tới gần bộ xương rồng.
Tất nhiên, nhất định phải là danh môn chính phái mới có được cơ hội này. Nếu không phải danh môn chính phái thì khỏi phải bàn bạc gì cả.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm lại vơ vét được thêm mấy trăm vạn lượng bạc.
Chuyện này khiến đến hắn cũng phải cảm thán, đám người giang hồ này lại giàu có đến thế à!
Vì vậy, hắn quyết định phải tiến hành đại nghiệp này đến cùng.
Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười mà đi tới trước mặt nhóm người Thiếu Lâm và Võ Đang: "Các vị đại sư, hai ngày vừa qua có cảm ngộ được điều gì hay không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự chắp tay trước ngực, nhíu mày nói: "Bần tăng bảo vệ bộ xương rồng ngày suốt ngày suốt đêm, nhưng vẫn chưa thể cảm ngộ được một chút Phật lý và tạo hóa nào từ nó cả! Ta cảm thấy đây chỉ là một bộ xương bình thường mà thôi, chẳng khác gì một tảng đá cả! Có lẽ là vì... tư chất của bọn ta ngu muội! A di đà phật!"
"Hoặc là, bọn ta không có duyên với bộ xương rồng này, vô lượng thiên tôn!" Chưởng môn Võ Đang ở bên cạnh cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận