Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 727: Nhàn nhã trở về

Các tướng sĩ ngơ ngác: “Tại sao?"
"Bởi vì đánh trận cần phải suy nghĩ đến việc mình sẽ nhận được gì từ trận chiến chứ không phải đánh đấm thông thường! Các ngươi cứ nghĩ mà xem, bọn chúng đánh chúng ta, nếu đánh thắng thì sẽ nhận được cái gì, đánh thua thì sẽ nhận được cái gì?"
“Điều này....” Mọi người bèn vắt não suy nghĩ, Lâm Bắc Phàm bực dọc nói: “Ngốc quá! Đánh thua thì đương nhiên chẳng nhận được cái gì rồi, ngược lại còn hao binh tổn tướng! Dẫu có may mắn đánh thắng được thì cũng sẽ bị tổn thất binh tướng, sau đó lại còn được thêm cái mảnh đất Đa La kia nữa! Người dân Đa La dũng mãnh, địa hình hiểm trở, có quản lý được hay không còn đang là một vấn đề lớn đây!"
“Đúng vậy!” Mọi người vỗ đầu.
“Thế các ngươi lại nghĩ xem, trong trận chiến lần này, chúng ta đã tổn thất những gì?"
“Chuyện này..."
“Thực ra chúng ta chẳng tổn thất gì cả, bởi vì mảnh đất kia không phải của chúng ta, có mất đi cũng chẳng tiếc! Chúng ta mang mười vạn binh mã tới, dù có hy sinh toàn bộ thì cũng không hề ảnh hưởng đến đại cục, chúng ta vẫn hùng mạnh như cũ! Thế nên sau khi đánh trận đấu này, chắc chắn Đại Viêm sẽ tổn thất trầm trọng, còn chúng ta cũng sẽ tổn thất một ít!"
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Hành động hại địch tám phần hại mình mười phần như thế nếu đổi lại là ta thì chắc chắn ta sẽ không làm, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không làm ra một chuyện mất não như thế đâu!"
“Xem ra trận chiến này không đánh rồi, vậy tại sao bọn họ lại dẫn binh tới?"
“Để dọa người ta ấy mà! Nếu chúng ta sợ hãi thì đối phương chắc chắn sẽ được nước lấn tới hòng đòi lợi ích! Thế nên chúng ta không được sợ!"
Lâm Bắc Phàm đứng lên, lớn giọng nói: “Triệu tập binh mã luyện binh, cho bọn họ thấy sức mạnh và sự gan dạ của chúng ta!"
“Vâng thưa thừa tướng!” Mọi người đồng thanh đáp.
Đám người lập tức tổ chức binh mã, tới biên giới giữa hai nước để luyện binh.
Mười vạn quân Đại Võ mặc áo giáp Đại Võ, bên cạnh đó còn có hai mươi vạn quân Đa La mặc áo giáp Đa La đang luyện tập.
Những tiếng hô giết vang lên ầm ầm, chí khí ngút trời! Đại Viêm thấy vậy, không khỏi cảm thấy lợi hại!
Binh lính của Đại Võ quả thực vô cùng mạnh, bọn họ mặc áo giáp đi tới đi lui thôi cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế vô địch!
Thế nhưng sao trông quân Đa La lại ngoan ngoãn thế kia? Bọn họ chịu sự chỉ huy, cam tâm tình nguyện luôn ấy!
Như vậy thì chẳng phải Đại Võ đã có ba mươi vạn binh mã rồi sao?
Nếu những binh lính Đa La khác cũng thế này thì... Chẳng phải Đại Võ có thể tập hợp được cả trăm vạn binh mã Đa La hay sao?
Điều này quá đáng sợ, kiến nhiều còn có thể cắn chết voi đấy!
Có điều bọn họ vẫn không phục, vẫn không ngừng cười nhạo, mắng rất hăng, song lại chẳng có hành động thực tế nào!
Lâm Bắc Phàm cũng thế, chỉ mắng mỏ ngoài miệng chứ không động thủ!
Cứ thế khoảng một tuần trôi qua, thánh chỉ của triều đình đã tới, Lâm Bắc Phàm dẫn các tướng sĩ và dân chúng Đa La đi lĩnh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Nghe tin thừa tướng Lâm Bắc Phàm đã giúp đất Đa La gộp vào quốc thổ Đại Võ, thực hiện đại nghiệp mở rộng bờ cõi, trẫm vô cùng vui mừng! Từ nay về sau, Đa La sẽ là một phần của Đại Võ, ban thưởng tên Đa La phủ! Những binh lính của Đa La sẽ là binh lính của Đại Võ! Dân chúng của Đa La sẽ là dân của Đại Võ, cùng được hưởng quyền lợi như dân Đại Võ! Sau đó, trẫm sẽ phái..."
Nội dung rất nhiều, song tất cả đều là lợi ích, đã thế còn hào phóng hơn cả những gì Lâm Bắc Phàm hứa hẹn.
Dân chúng Đa La vui mừng, bọn họ đồng thanh nói: “Tạ bệ hạ ban ơn!” Tiếp đó là màn ban thưởng cho những tướng quân đầu hàng của Đa La.
Giống với dân thường, nữ đế cũng rất hào phóng với bọn họ. Bọn họ vừa được giữ chức quan vốn có, vừa được thăng một phẩm, đã thế còn bắt đầu được hưởng bổng lộc của triều đình Đại Võ.
Bên cạnh đó bọn họ còn được lựa chọn tiếp tục ở lại Đa La hay là tới Đại Võ lập công dựng nghiệp.
Các tướng lĩnh bèn vui mừng vô cùng: “Tạ bệ hạ ban ơn!"
Còn về Lâm Bắc Phàm và những tướng quân khác của Đại Võ thì tạm thời chưa thưởng, phải đợi bọn họ trở về rồi mới ban thưởng.
Tiếp đó là đến màn bàn giao công việc.
Khi tới, Lâm Bắc Phàm không hề vội vàng.
Lúc về hắn cũng vô cùng thong dong.
Hắn cứ ngồi thuyền xa hoa sang trọng, vừa thưởng thức phong cảnh núi non hai bên bờ vừa chậm rãi trở về kinh thành.
Đối với các tướng quân Đại Võ mà nói thì đây chẳng khác gì một kì nghỉ nhàn rỗi khó có được.
Bọn họ dạo chơi non nước hơn một tháng, đánh trận không đánh nhưng vẫn giành được công lao, không biết đã khiến bao nhiêu đồng liêu phải ngưỡng mộ đến chết. Ánh mắt của bọn họ không khỏi hướng về phía Lâm Bắc Phàm, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Lần sau mà có cơ hội như thế này nữa thì bọn họ nhất định phải đi theo, có chết cũng phải đi theo, không ai có thể ngăn cản bọn họ.
Tại triều đình, nữ đế nhìn mấy người Lâm Bắc Phàm trở về bèn mừng rỡ.
“Lần này các vị ái khanh chính chiến nơi Đa La xa xôi, chưa đến một tháng đã khiến Đa Lạ gộp vào bản đồ nước ta, dân số tăng lên cả ngàn vạn người, có công mở rộng bờ cõi, biên cương, đáng được trọng thưởng! Tôn Tọa tướng quân đâu?"
Một vị tướng quân ưỡn ngực bước ra, lớn giọng nói: “Có thần!"
“Lần này ngươi có công xuất chinh, thăng một bậc quan, trở thành quan viên tứ phẩm của triều đình..."
Nữ đế gọi tên từng người một rồi phong thưởng.
Phần thưởng thấp nhất là thăng nửa bậc quan, còn có ruộng, vàng bạc châu báu chắc chắn không thể thiếu.
Phàm là người được thưởng thì không ai không hớn hở, bọn họ thi nhau cảm ơn nữ đế ban ơn.
Cuối cùng đến lượt Lâm Bắc Phàm, hắn chính là công thần lớn nhất.
1167 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận