Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 500: Có ngươi thì trẫm mới yên tâm

Nữ đế đập bàn: “Đại Hạ muốn đánh bại ta, đúng là đáng hận!”
“Báo! Cấp báo!”
Có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào.
Trong lòng nữ đế có một dự cảm chẳng lành: “Chuyện gì, mau nói!”
Cẩm Y Vệ đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy có tin truyền đến rằng bên biên giới với hoàng triều Đại Viêm có biến động, binh mã được điều động tới rất nhiều, mục tiêu là Đại Võ chúng ta!”
Sắc mặt nữ đế trầm xuống, Đại Hạ vừa mới ra tay là Đại Viêm cũng không ngồi yên được!
Rõ ràng bọn họ muốn thừa nước đục thả câu đây mà!
“Đại Viêm cũng chẳng phải thứ gì tốt lành!”
“Báo! Cấp báo!”
Lại có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào. Sắc mặt nữ đế càng khó coi hơn: “Chuyện gì, mau nói!”
“Khởi bẩm bệ hạ, có tin tức từ Giang Nam truyền đến, liên quan đến việc điều động binh mã của Giang Nam vương…”
“Báo! Cấp báo!”
Lại có một Cẩm Y Vệ nữa xuất hiện.
“Khởi bẩm bệ hạ, Ký Bắc truyền tin, điều động binh mã của Ký Bắc vương…”
“Báo! Cấp báo!”
Hết tin tức này đến tin tức khác được truyền tới triều đình!
Có thể nói lần này Đại Hạ xâm lược là một cơ hội ngàn năm có một, các phiên vương lòng đầy dã tâm đã sớm không thể ngồi yên!
Bọn họ thi nhau đục nước béo cò, bứt dây động rừng! Sắc mặt nữ đế khó coi vô cùng!
Sắc mặt bách quan cũng vậy!
Mặc dù thực lực của Đại Võ mạnh nhưng chắc chắn không thể đối phó với nhiều thế lực như vậy! Chỉ mỗi Đại Hạ thôi đã rất khó khăn rồi!
Huống hồ còn có Đại Viêm với thực lực chỉ đứng sau Đại Hạ, các vương triều lớn khác cũng khởi binh, rồi cả quân đội của các phiên vương…
Một khi bọn họ thông đồng với nhau thì Đại Võ chỉ còn nước đi tong!
Sắc mặt nữ đế nghiêm nghị, nàng hỏi: “Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
“Bệ hạ!”
Một vị lão tướng quân đứng ra, chắp tay nói: “Hiện giờ các thế lực đang điều động binh mã, việc này cần thời gian, lão thần đoán có lẽ sẽ khoảng một tháng!”
“Thế nên giờ chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan, đánh lùi binh mã của Đại Hạ thì mới có thể chống lại thế lực từ các nơi, khiến bọn họ không dám manh động! Bằng không thời gian kéo dài thì sẽ càng bất lợi cho chúng ta! Mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế gật đầu: “Lão tướng quân nói rất có lý!”
“Thế nhưng thời gian một tháng thì sao mà đủ, chỉ riêng việc điều động binh lính tới đã không kịp rồi!”
“Đúng vậy, Đại Hạ còn có tám mươi vạn quân, có giết cũng không giết hết được!”
“Hiện giờ chúng ta đang đối mặt với thế lực các nơi, trước mắt nhiều nhất cũng chỉ điều động được năm mươi vạn quân để chi viện Hổ Lao Quan!”
“Binh lực yếu ớt vô cùng, chỉ phòng vệ thôi đã không làm được rồi!”
“Thế thì phải làm sao đây!”
Mọi người rầu rĩ, nữ đế lớn tiếng nói: “Không nghĩ ra cách cũng phải nghĩ! Đại Võ không còn nữa thì các ngươi cũng tuẫn táng theo!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sắc mặt bách quan lộ vẻ khổ sở.
Nữ đế nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghiêm nghị, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, nàng hi vọng nói: “Lâm ái khanh, ngươi có cách gì để giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan trong vòng một tháng và đánh bại Đại Hạ không?”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Bệ hạ, chuyện này không dễ đâu!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Không dễ? Tức là vẫn có cách đúng không? Ái khanh ngươi có cách gì thế?”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn “đậu má”, không có năng lực nghe hiểu hả!
Hắn chắp tay, đoạn cười khổ và nói: “Bệ hạ, chuyện chiến tranh không phải trò trẻ con! Vi thần ở tận trong triều, không hiểu biết nhiều về tình hình Hổ Lao Quan nên thực sự không có cách gì cả!”
“Ái khanh nói cũng phải!”
Nữ đế gật đầu: “Thế này đi, trẫm cho ngươi làm giám quân, lập tức tới Hổ Lao Quan! Lúc cần thiết thì ngươi có thể nắm giữ toàn quân, chỉ huy trận chiến! Trong một tháng bắt buộc phải giải quyết được trận chiến và đẩy lùi binh mã của Đại Hạ, bảo vệ bờ cõi của Đại Võ ta!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người, mà bách quan cũng vậy! Lâm Bắc Phàm được làm giám quân ư?
Phải biết rằng bình thường công việc này đều do thái giám làm, không phải thái giám thì cũng là quan viên của Binh bộ, hoặc là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, dù thế nào cũng không thể đến lượt một phủ doãn kinh thành như Lâm Bắc Phàm!
Hắn lên làm giám quân cũng không sao, nhưng còn cho phép hắn toàn quyền lãnh đạo, chỉ huy trận chiến?
Mọi người đều là quan văn chứ không phải tướng quân dẫn binh đánh trận!
“Bệ hạ, chuyện này không hợp lý đâu?”
Lâm Bắc Phàm dè dặt nói.
Nữ đế lắc đầu: “Không có gì là không hợp lí cả, trẫm cho rằng ngươi làm được, ngươi có thể!”
“Nhưng ai sẽ quản lý kinh thành đây?”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
“Chuyện nhỏ thì cho kẻ dưới xử lý, chuyện lớn thì để trẫm!”
Nữ đế lớn giọng nói.
“Nhưng…”
“Ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Hiện giờ Đại Hạ đang được nước lấn tới, Đại Võ chúng ta bốn bề là địch, giữa ranh giới sinh tử, người trẫm có thể tin tưởng không nhiều, mà ngươi là một trong số đó!”
“Đó giờ ngươi là người đa mưu túc trí, thường giải quyết được những vấn đề cấp bách! Lần này tuy nguy hiểm nhưng trẫm tin ngươi có thể làm được! Ái khanh, ngươi đi đi! Có ngươi thì trẫm mới yên tâm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận