Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 302: Ngưu Ma Vương

“Được, ta sẽ cho ngươi một thẻ bài tương đương với thân phận của ngươi, như thế thì chiến công của ngươi sẽ được tích lũy lại! Ngươi tên là gì?”
Cao thủ Lục Phiến Môn lấy một chiếc thẻ bài đặc chế ra rồi hỏi.
“Ta tên Triệu Hổ!”
Cao thủ Lục Phiến Môn khắc hai chữ Triệu Hổ lên thẻ bài rồi viết cái tên này lên một cuốn tập khác, sau đó mới đưa thẻ bài cho người kia.
“Sau này lúc ngươi tới nộp đầu người thì hãy lấy thẻ bài này ra để ghi tên, chiến công của ngươi sẽ được ghi lại! Buổi trưa mỗi ngày bảng anh hùng sẽ được cập nhập và dán lại, ngươi nhớ chú ý nhé!”
“Đa tạ quan lão gia, Triệu Hổ đi đây!”
Tiếp đó, có rất nhiều cao thủ võ lâm mang chiến tích tới để lĩnh thưởng.
Mới một ngày thôi mà đã lấy được mạng của hơn ba trăm tên mã tặc, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Thế nên bảng anh hùng đợt đầu tiên đã được công bố, mọi người ai ai cũng bàn luận.
“Bảng anh hùng đợt đầu tiên có rồi kìa, người đứng đầu bảng là Trương Long, giết được ba mươi hai tên mã tặc cơ đấy, giỏi quá!”
“Người đứng thứ hai cũng lợi hại, tên Triệu Hổ, giết được mười bảy tên!”
“Mấy người đằng sau cũng giết được nhiều, bọn họ đều là anh hùng cả!”
“Ôi chao! Ta chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể lọt vào bảng anh hùng, biết vậy ta đã giết thêm vài tên mã tặc nữa rồi!”
“Lại chả thế, đi thôi đi thôi, đêm nay giết thâu đêm luôn, ngày mai nhất định có thể lọt vào bảng anh hùng!”
Rất nhiều người trong giang hồ được cổ vũ.
Ai lọt vào bảng anh hùng thì đắc ý, ai không lọt vào thì xốc tinh thần, bắt đầu hăng say truy đuổi…
Một trận chiến ngươi đuổi ta giết bắt đầu.
Trong đám người đó có một người thân mình cao lớn, che mặt, vai khoác một chiếc túi, mùi máu tanh thoang thoảng.
Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại trên bảng: “Tới muộn mất một ngày, xem ra phải tích cực hơn thôi!”
Hắn lại dứt khoát quay người rời đi và hướng về phía nha môn.
Sau khi trông thấy cao thủ Lục Phiến Môn, hắn bèn thả cái túi xuống, mấy bàn tay đầy máu bên trong lộ ra.
“Ta tới lĩnh thưởng!”
Người của Lục Phiến Môn nhìn cách ăn mặc của người nọ, mặc dù thấy nghi ngờ nhưng cũng không hề hỏi nhiều.
Giang hồ phức tạp, kiểu người gì cũng có, bọn họ cũng từng gặp nhiều kẻ ăn mặc kì quái rồi. Không nên hỏi thăm quá nhiều về người trong giang hồ để tránh bị người ta ghen ghét, động đao động kiếm là không tốt.
“Tổng cộng có bảy tên mã tặc, tương ứng với bảy mươi lượng bạc, nhận lấy đi!”
Người đó lấy tiền xong rồi nói: “Cho ta một thẻ bài!”
“Tên ngươi là gì?”
“Ta tên là… Ngưu Ma Vương!”
Cái tên này cũng thật kì lạ, nó giống biệt danh hơn là một cái tên, song người của Lục Phiến Môn cũng không hỏi nhiều, chỉ khắc tên lên thẻ bài cho hắn.
Lúc rời đi người đó còn ngoảnh đầu liếc nhìn một cái, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ánh mắt hắn hướng về phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định: “Tiếp tục đi giết bọn mã tặc thôi, tranh thủ trở thành anh hùng!”
Tiếp đó, có càng nhiều người trong giang hồ tới lĩnh thưởng. Mỗi một lần có bảng anh hùng là lại có những anh hùng mới xuất hiện!
Mọi người thi nhau đuổi giết, cố gắng để đưa tên mình vào bảng anh hùng, cuộc chiến trở nên vô cùng kịch liệt! Bảng này cũng dần dần truyền ra khắp toàn quốc, không chỉ dừng lại ở khu vực Kí Bắc nữa, mọi người khắp đất nước ai cũng chú ý đến.
“Cuộc chiến này kịch liệt ghê, ngày nào cũng thấy đổi người đứng đầu bảng!”
“Đúng vậy, hôm qua vẫn đang đứng thứ nhất mà hôm nay đã xuống thứ năm rồi, bị bốn người vượt qua!”
“Chưa tới giờ khắc cuối cùng thì không biết ai mới là anh hùng đâu!”
“Hiện giờ chỉ xem ai có thể kiên trì lâu hơn thôi, phải kiên trì thì mới tính là anh hùng!”
“Lại chả thế! Cơ mà cái người tên Ngưu Ma Vương kia lợi hại phết nhỉ, từ lúc lọt vào bảng tới nay hắn chưa từng rớt bảng, luôn giữ vững phong độ! Mặc dù xếp hạng không cao nhưng lại rất ổn định!”
“Ta cũng chú ý đến cái tên Ngưu Ma Vương này, để xem hắn có lên được vị trí đầu bảng hay không!”
Tên của những anh hùng trên bảng này vang khắp thiên hạ, nổi tiếng hơn rất nhiều những anh hùng đại hiệp khác!
Cứ thế, người trong giang hồ lại được phen náo động, bọn họ thi nhau xông đi giết mã tặc ở Kí Bắc.
Tổng đầu mục ở Lục Phiến Môn còn đặc biệt tới tìm Lâm Bắc Phàm uống trà, hắn ta giơ ngón tay cái với hắn và nói: “Tế tửu đại nhân, cách này của đại nhân quả là hay! Chỉ cần bỏ ra một cái giá nho nhỏ là có thể điều động được vô số người trong giang hồ đi đối phó với đám mã tặc! Từ lúc nhậm chức ở Lục Phiến Môn đến nay bổn quan chưa từng thấy người trong giang hồ tích cực đến vậy đâu! Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Phải có lợi lộc thì người ta mới làm mà! Ta cho bọn họ tiền, cho bọn họ danh tiếng, rồi một ngày triều đình còn thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, ta không tin bọn họ còn không tích cực!”
“Đại nhân nói phải! Theo bổn quan thấy thì chắc chưa đầy nửa tháng là nạn mã tặc sẽ được giải quyết! Tế tửu đại nhân, đại nhân lại lập công lớn rồi, chúc mừng đại nhân!”
Quách đầu mục chắp tay.
Lâm Bắc Phàm cũng chắp tay.
“Tất cả đều nhờ phúc của đại nhân! Sau này có chuyện tốt gì thì đừng quên bổn quan nhé, ha ha!”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi!”
Hai người bật cười, tiếng cười ngập tràn niềm vui.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm nhớ tới vương gia đang ở Kí Bắc, không biết hiện giờ hắn ta có đang nổi cơn tam bành hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận