Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 486: Ép ăn thịt

Ngự Miêu Dạ Lai Hương làm việc rất tích cực, hàng ngày, hắn ta không truy lùng tội phạm thì cũng đuổi theo tội phạm trên đường phố!
Nhờ có sự cố gắng của hắn ta, tình hình trị an trong kinh thành ngày càng tốt hơn. Có điều kiện trị an như thế, Lâm Bắc Phàm cảm thấy có thể mở chợ đêm được rồi. Chợ đêm sẽ thúc đẩy rất nhiều hoạt động dân sinh.
Có rất nhiều người làm việc vào ban ngày, không có thời gian để tiêu tiền hưởng thụ, phải tới buổi tối, khi công việc đã xong xuôi mới có thời gian tiêu tiền.
Luồng tiền lưu động trên thị trường phải nhiều thì kinh tế mới đột phá được.
Nhưng khu vực này nằm ngay dưới chân hoàng thành, có quá nhiều vấn đề phải chú ý tới, không thể tùy ý làm bậy. Cho nên Lâm Bắc Phàm quyết định thử nghiệm ở Dân Tâm thành trước.
Mặc dù Dân Tâm thành cũng nằm trong phạm vi kinh thành, nhưng nó có ranh giới phân chia nhất định, trong Dân Tâm thành có xảy ra vấn đề gì thì cũng không ảnh hưởng tới kinh thành, có thể tránh được rất nhiều vấn đề.
Lâm Bắc Phàm dâng tấu ý kiến này lên và nhận được sự đồng ý của nữ đế.
Hắn lập tức tuyên bố ra bên ngoài rằng Dân Tâm thành sẽ tổ chức chợ đêm, cho phép buôn bán vào buổi tối.
Thông tin này vừa được đưa ra, liền nhận được sự hưởng ứng rất tích cực!
"Mở chợ đêm thật tốt quá, lại có thêm cách kiếm tiền rồi!"
"Chính sách này rất hay, ta hoàn toàn ủng hộ!"
"Lần này Dân Tâm thành lại càng náo nhiệt rồi, buổi tối cũng không phải cô đơn nữa!"
Vì vậy, buổi tối trong Dân Tâm thành trở nên rất sôi động.
Chỉ trong vòng chưa tới một tuần lễ, Dân Tâm thành đèn đuốc sáng trưng, dòng người qua lại đông như mắc cửi, ngựa xe như nước, khắp các đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập tiếng ồn ào, trông còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Trong kinh thành, có rất nhiều tiểu thương nhìn sang mà ngưỡng mộ, chạy tới Dân Tâm thành để buôn bán còn kiếm được nhiều tiền hơn bình thường ấy chứ.
Cũng có rất nhiều người tới Dân Tâm thành mải miết, cả đêm không về. Tiểu quận chúa chính là ví dụ.
Ngay lúc này, tiểu quận chúa đang một tay cầm bánh nếp thịt viên, tay còn lại cầm thịt xiên, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: "Ta đã nói rồi mà, mở chợ đêm tốt biết bao nhiêu! Buổi tối mọi người không cần phải lo lắng chuyện không kiếm được đồ ăn nữa, lại còn kiếm được tiền!"
Lý Sư Sư đi bên cạnh nàng cười nói: "Tiểu quận chúa, ngươi trách oan tướng công rồi! Thật ra nếu mở chợ đêm, tướng công sẽ phải chịu áp lực rất lớn đấy! Lỡ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ là người chịu trách nhiệm! Cũng may là thời gian gần đây tình hình trị an tốt, điều kiện phù hợp nên hắn mới mở chợ đêm, ngươi nên hiểu cho hắn mới phải!"
Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa: "Ta hiểu mà! Ta cũng khá am hiểu chuyện này đấy! Nếu có thể mở chợ đêm mãi mãi thì tốt quá!"
Nói rồi, nàng lại cầm một xiên thịt khác, vui vẻ mà ăn. Chỉ một chữ thôi: Ngon!
"Thật ra, tướng công mở chợ đêm, cũng là vì một người!"
Tiểu quận chúa ngạc nhiên: "Ai mà có thể diện lớn như vậy cơ chứ?"
Lý Sư Sư nhìn tiểu quận chúa bị dầu mỡ dính đầy mặt, trêu chọc: "Ai suốt ngày mong đợi chợ đêm, thì tướng quân vì người ấy đấy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu quận chúa ửng đỏ, nàng ấp úng hỏi: "Là... là ta sao?"
Lý Sư Sư cười đáp: "Nếu không thì còn có thể là ai được nữa đây?"
Tiểu quận chúa không nói gì, mặt mũi đỏ bừng cả lên!
Nàng đành phải không ngừng ăn lấy ăn để, che giấu tâm trạng phấn khích không thôi và sự xấu hổ của mình!
Ánh mắt tiểu quận chúa không kìm lòng được mà liếc về phía bóng người ngọc thụ lâm phong đang đi trước mặt rồi lại nhìn xiên thịt dê mà mình đang cầm trên tay, nàng suy nghĩ một lát rồi chạy lên phía trước, đưa xiên thịt dê của mình ra: "Cho ngươi này!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Cảm ơn tiểu quận chúa, ta ăn rồi!"
Tiểu quận chúa trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ hung dữ: "Cho ngươi thì ngươi ăn đi chứ, không được từ chối!"
Lâm Bắc Phàm: "Hả?"
Hắn bối rối, còn có chuyện ép người khác phải ăn thịt xiên nữa cơ à?
Nói như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là tấm lòng của tiểu quận chúa, Lâm Bắc Phàm nhận lấy thịt xiên, bắt đầu chậm rãi ăn.
Tiểu quận chúa quay về, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vì vậy, nàng lại tiện tay mua thêm một gói thịt xiên, há miệng bắt đầu ăn.
Kinh thành, trong hoàng cung.
Nữ đế ngồi trong Ngự Thư Phòng, qua khung cửa sổ, nàng nhìn đèn trời được thả ở phía xa xa rồi lại nhìn tấu chương mà mình đang cầm trên tay, mỉm cười rồi lắc đầu: "Dưới sự quản lý của Lâm ái khanh, kinh thành ngày càng tốt lên!"
Trong khoảng thời gian này, nàng đã thấy được sự cố gắng và nỗ lực của Lâm Bắc Phàm. Sau dịp Tết, hắn luôn dồn sức vào vụ xuân.
Hắn dùng xi măng để sửa chữa lại rất nhiều công trình thủy lợi, giúp cải thiện điều kiện nông canh rất nhiều.
Hắn tổng kết lại tám phương pháp trong nông nghiệp để nông dân dựa theo đó mà canh tác ruộng đồng, trồng rau và lương thực theo một hệ thống phù hợp, hiệu quả rất rõ rệt.
Hắn còn tạo ra rất nhiều loại hạt giống, được trồng từ loại hạt giống tốt nên sản lượng thu hoạch tăng lên, thu thập cũng tăng theo.
Mặc dù mới chỉ hơn một tháng, nhưng lĩnh vực nông nghiệp đã bắt đầu thấy được hiệu quả!
Ở phương diện thương mại hắn còn làm tốt hơn.
Dựa vào việc sở hữu xi măng để thúc đẩy toàn bộ kinh thành phát triển, giúp cho tất cả mọi người đều có công việc, ai cũng có cơm ăn. Hiện giờ hắn còn mở chợ đêm, xúc tiến phát triển buôn bán, giúp cho thành thị trở nên rất phồn hoa.
Ở phương diện trị an hắn cũng quản lý rất xuất sắc.
Hắn sử dụng phương pháp riêng của mình, để tên đạo tặc Dạ Lai Hương chịu trách nhiệm quản lý trị an, hiệu quả rất rõ ràng, trong kinh thành xuất hiện cảnh tượng ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa, đi trên đường thấy của rơi không ai nhặt.
Có thể nói rằng, kể từ khi Lâm Bắc Phàm nhận trách nhiệm quản lý mọi chuyện trong kinh thành tới nay, sự phát triển của kinh thành thay đổi theo từng ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận