Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 64: Vừa không bán nước, vừa muốn kiếm được số tiền này?

Sứ thần Đa La kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình.
Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng gặp kẻ nào lòng tham không đáy như vậy!
Tham đến mức khiến người ta căm phẫn!
Tham đến mức khiến thần linh cũng phải tức giận!
Cáp Mộc vương tử trầm giọng bảo: "Lâm đại nhân, không phải bọn ta không muốn cho ngươi nhiều tiền hơn, nhưng lỡ như bọn ta đưa tiền rồi, ngươi lại không làm được việc thì chẳng phải tiền của chúng ta đổ hết xuống sông xuống biển cả hay sao?"
Lâm Bắc Phàm bình thản uống rượu.
Cáp Mộc vương tử nói tiếp: "Cho nên bọn ta tặng ngươi chút quà ra mắt trước! Đợi làm xong việc rồi sẽ cho thêm tiền công! Ngươi cứ yên tâm, bọn ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi đâu Lâm đại nhân!"
"Phải đấy Lâm đại nhân, ngươi cứ nhận số tiền này trước đi!"
"Sau khi mọi việc xong xuôi ổn thỏa, bọn ta lại tặng quà cảm ơn xứng đáng với công lao ngươi đã bỏ ra!"
"Đa La bọn ta nhất định không bạc đãi ngươi đâu!"
...
Sứ thần Đa La liên tục lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Như thế cũng được! Nhưng dù sao chúng ta cũng phải thỏa thuận trước, nếu không sau này các người muốn cho bao nhiêu cũng được chắc?"
"Thế này vậy!" Cáp Mộc vương tử nghiêm túc nói: "Xem theo tình thế hiện nay, hàng năm Đa La bọn ta phải bồi thường cho Đại Võ ba trăm vạn lượng bạc! Chúng ta lấy con số này làm giới hạn, ngươi đàm phán giúp Đa La chúng ta giảm bớt được bao nhiêu tiền đền bù thì bọn ta sẽ tặng cho ngươi chừng ấy tiền, thế nào?"
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: "Nếu ta có thể xóa bỏ khoản tiền cống nạp này luôn thì sao?"
"Vậy thì bọn ta tặng thêm cho ngươi năm mươi vạn, coi như cảm ơn sự giúp đỡ của Lâm đại nhân!" Cáp Mộc vương tử nghiến răng bảo.
"Được thôi! Quyết rồi đấy nhé!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
Vậy là việc thương lượng kết thúc, mọi người lại tiếp tục vui vẻ cạn ly uống rượu.
Uống xong, Lâm Bắc Phàm đem hộp vàng bạc châu báu trị giá ba mươi vạn lượng về nhà.
Kết quả hắn vừa đóng cửa lại đã nhìn thấy một cái bóng màu trắng xuất hiện trước mặt mình.
Lâm Bắc Phàm giật mình: "Là ngươi đấy à! Cái kiểu xuất quỷ nhập thần này đúng là dọa sợ người ta mà!"
Người đứng trước mặt hắn chính là Bạch Quan m, tên là Bạch Thanh Hoàn, một nữ tử thâm sâu khó lường, như thần lại như ma.
Bạch Thanh Hoàn nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản: "Ngươi định thông đồng với sứ thần Đa La bán rẻ lợi ích của Đại Võ trong cuộc đàm phán sao?"
"Sao ngươi biết được?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Vừa rồi khi đi qua Túy Hoa Lâu, ta nhìn thấy ngươi và sứ thần Đa La đang uống rượu mua vui, vì tò mò nên mới đến đó xem thử, tất nhiên cũng biết chuyện rồi!" Bạch Thanh Hoàn nói một cách đầy ẩn ý: "Mặc dù ngươi tham tiền vì người dân, nhưng có vài việc ngươi không được làm, không có nước nào đâu có nhà?"
"Yên tâm đi, ta chưa từng có ý định bán đứng Đại Võ!" Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Nữ đế bệ hạ đối xử tốt với ta như thế, cho dù ta là kẻ vô lương tâm thì cũng không thể làm ra loại chuyện này được!"
"Vậy tức là, ngươi đang chơi bọn họ một vố sao?" Bạch Thanh Hoàn hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta không chơi bọn họ một vố, nhưng tiền của bọn họ ta vẫn phải lấy!"
"Hả?" Bạch Thanh Hoàn bối rối.
Vừa không bán nước, vừa muốn lấy tiền của Đa La, chuyện này...
Sao mà làm được?
Mặc dù nàng là cao thủ luyện võ có võ công thâm hậu, nhưng về mặt chính trị thì lại chẳng biết gì cả.
"Ngươi tạm thời đừng hỏi làm gì, sau này ngươi sẽ biết thôi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy bí hiểm.
Sau đó, Bạch Thanh Hoàn lấy hộp vàng bạc châu báu mà Lâm Bắc Phàm đem về rồi đi mất.
Nàng cũng báo cho nữ đế biết việc này.
Nữ đế nghe vậy cũng thắc mắc: "Không làm hại Đại Vũ mà vẫn có thể lấy được tiền của người Đa La sao? Chuyện này... làm thế nào được? Không phải tên Lâm Bắc Phàm này lừa ngươi đấy chứ?"
Tiền chỉ có nhiêu đó thôi, phía Đại Võ hoàng triều muốn nhiều thêm một chút mà nước Đa La lại muốn trả ít đi một chút!
Đây vốn chính là một trò chơi có tổng bằng không!
Ngươi càng muốn nhiều thì tiền của đối phương càng ít đi, vốn chẳng có cách nào để hai bên cùng có lợi cả!
Nữ đế nhìn về phía Bạch Thanh Hoàn.
Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, hắn chỉ nói với ta chừng ấy thôi! Rốt cuộc làm thế nào thì hắn lại không nói, cũng không hề tiết lộ gì cả! Ta cũng không tiện ép hắn nói."
"Tên khốn này! Đang là lúc nguy cấp mà còn khiến người ta phải lo lắng! Được lắm, để trẫm xem rốt cuộc hắn định giở trò quỷ gì!" Nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục theo sứ thần Đa La đi chơi hai ngày, cuối cùng cũng đến lúc đàm phán.
Người đại diện của hai bên tranh luận về số tiền cống nạp, không ai chịu nhường ai.
Đã tranh cãi những ba ngày rồi mà vẫn chưa có kết quả.
Lâm Bắc Phàm thì lại hoàn toàn thản nhiên, không nói tốt giúp Đa La mà cũng chẳng ra mặt cho Đại Vũ.
Hại Cáp Mộc vương tử không khỏi sốt ruột, đem quà tới tặng ngay trong đêm.
"Điện hạ cứ yên tâm, ta luôn để ý đến chuyện này, chỉ là thời cơ chưa tới thôi! Ngươi cứ kiên nhẫn chờ đi, nhất định bản quan sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa ý!"
"Vậy làm phiền Lâm đại nhân rồi!"
Đến ngày thứ năm, cuối cùng cũng có kết quả đàm phán.
Mỗi năm Đa La phải cống nạp cho Đại Võ ba trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng hoặc vật tư.
Điều kiện này còn hà khắc hơn cả ban đầu.
Trên Kim Loan Điện, nữ đế xem điều kiện cống nạp, lớn tiếng hỏi: "Các vị ái khanh, còn ai có ý kiến gì không?"
"Chúng thần không có ý kiến!" Các quan lại đồng thanh đáp.
Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng đứng dậy: "Khởi bẩm bệ hạ, thần xin có ý kiến khác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận