Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 725: Đại thắng

Có hai mươi vị Tiên Thiên ra tay, đại cục như đã định.
Lâm Bắc Phàm quan sát tất cả với vẻ bình thản, hắn chỉ đợi thu được thành quả cuối cùng thôi.
Đúng lúc này, cổng thành đã được mở.
“Cổng thành mở rồi, đón thừa tướng thôi!"
Dưới sự chào đón của biết bao dân chúng, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân tiến vào, để đại quân sáu mươi vạn người của hắn cùng hành động với dân chúng trong thành.
Do triều đình Đa La không thể nào ngăn cản được đại quân hùng hậu như vậy nên trận chiến này kết thúc rất nhanh!
Sức mạnh ngoan cố của triều đình bị vắt kiệt!
Đa La vương và con cháu, thê thiếp cùng với những thân thích đều bị bắt, tổng cộng có một trăm mười ba người,tất cả đều bị áp giải tại chỗ để tiến hành thẩm vấn.
Đại cục đã định Lâm Bắc Phàm đứng giữa quảng trường nhìn đám người hoàng thất trước mắt, hắn mỉm cười, hỏi: “Mọi người nghĩ nên xử lý bọn họ như thế nào đây?"
“Giết hết đi, không chừa một ai!"
“Đúng vậy! Giết hết đi! Cho bọn họ đoạn tử tuyệt tôn!"
“Ta phải báo thù cho cha mẹ của ta!"
Dân chúng phẫn nộ thi nhau gào lên, các thành viên trong hoàng thất thì run như cầy sấy, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Tướng quân của Đại Võ thì nói: “Thừa tướng đại nhân, cái đám người thân thích này thì có thể giết! Song những thành viên cốt cán như quốc vương và con cháu của hắn ta thì hạ quan kiến nghị áp giải về cho bệ hạ hỏi tội ạ!” Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, đây là cách xử lí hợp lí nhất.
Thế nhưng những tướng quân đầu hàng của Đa La lại bảo: “Thừa tướng đại nhân, chi bằng giết hết bọn chúng đi cho xong! Bọn chúng làm ra tội ác tày trời, sống thêm một ngày là tội qua một ngày, không cần để bọn họ làm bẩn mắt bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, hắn nhìn thấu tâm tư của đám người này. Bọn họ là những kẻ tạo phản nên trong lòng cũng thấp thỏm.
Cũng bởi bọn họ tạo phản nên mới khiến Đa La đại bại, hoàng thất Đa La sẽ hận bọn họ đến chết, có cơ hội là sẽ báo thù.
Thế nên để tránh đêm dài lắm mộng, hiện giờ cứ giết hết bọn họ đi cho yên tâm.
“Không cần phải đưa bọn họ trở về, giờ cứ giết từng người một là xong chuyện!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói. Các tướng sĩ bèn thở phào một hơi, mấy người tướng sĩ bên Đại Võ cũng không tính toán gì nhiều. “Đưa tất cả tội nhân đi chém đầu!"
Từng đầu người nhuốm máu rơi xuống đất, mọi người ai cũng cảm thấy sảng khoái, được xả giận đã vô cùng! Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm ra lệnh cho những tướng quân khác đi thu phục những thành trì còn lại.
Thành viên hoàng thất đã bị giết sạch, những quý tộc khác cũng vậy, thế nên việc thu phục những thành trì còn lại là vô cùng đơn giản, chưa đánh là bọn họ đã trực tiếp đầu hàng luôn, sau đó thì vui vẻ gia nhập đại quân Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm thì trấn giữ vương đình, nắm quyền khống chế đại cục.
Dưới sự nỗ lực của hắn, những dân chúng bị nhốt trong thiên lao đều được thả ra ngoài. Hai nước lại thông quan mở cửa, chia sẻ vật tư, lương thực lại được đưa tới Đa La.
Những thương nhân và thầy giáo dạy học bị đuổi đi nay đã quay lại, việc kinh doanh sản xuất cũng được bắt đầu lại, trường học tiếp tục mở cửa, tất cả đều được khôi phục một cách có trình tự.
Dân chúng Đa La trông thấy cảnh tượng này, trong lòng cuối cùng cũng thấy yên tâm. Bọn họ hí hửng, chúc mừng liên tục!
Cuộc sống tốt đẹp thế này, ai lại muốn đi gây chuyện chứ?
Mà lúc này, tin tức Đại Võ chinh phục được Đa La đã truyền đi khắp thiên hạ, khiến mọi người phải trợn mắt há mom.
“Mới xuất binh có một tuần mà đã đánh thắng một Đa La dân số cả ngàn vạn người, diện tích hơn ba mươi vạn dặm vuông ư?"
“Tốc độ nhanh như thần vậy sao? Chỉ mỗi đi thôi đã đi không hết rồi!"
“Đa La anh dũng thiện chiến mà cũng bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy sao?"
“Nghe đâu lần này người xuất chinh là thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm! Mặc dù hắn là quan văn song lại cực giỏi hành quân đánh trận! Hắn chỉ mang theo mười bạn binh mã tiến tới Đa La, kết quả mỗi một tướng lĩnh thủ thành trông thấy hắn đều mở cổng thành đầu hàng! Cứ thế, hắn chẳng tổn thất binh lính mà vẫn đánh thắng triều đình Đa La!"
“Không những không tổn thất binh mã, hắn còn thu phục được đại quân ở mỗi thành trì, quy mô quân đội càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng lên đến sáu mươi vạn người! Đại quân sáu mươi vạn người bao vây thành, cộng thêm dân chúng trong thành nữa, trận này hắn thắng chắc còn gì!"
“Lâm thừa tướng đúng là có tài quân sự, đúng là khiến người ta phải khâm phục mà!"
“Thắng năm trận đại chiến liên tiếp, trận nào cũng vô cùng đặc sắc! Lâm thừa tướng đúng là quân thần số một thiên hạ! Ta bái phục!"
“Mở rộng biên cương, công lao vô cùng to lớn! Đại Võ được hời rồi!"
“Chúc mừng chúc mừng!"
Tại triều đình Đại Võ, nữ đế bật cười: “Trẫm biết ngay mà, Lâm ái khanh sẽ không khiến trẫm thất vọng đâu! Hắn chỉ cần chưa đến một tháng, không tốn một binh một tốt nào mà đã đánh bại được Đa La, trẫm nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho hắn mới được!” “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ trở thành hoàng đế mở rộng bờ cõi thứ ba từ khi Đại Võ lập quốc đến nay, đồng thời cũng là nữ hoàng đế mở rộng biên cương đầu tiên khắp thiên hạ!"
“Chỉ dựa vào thành tích này thôi đã đủ để bệ hạ ghi tên sử sách, lưu truyền cho ngàn đời sau!"
“Với thành tích như thế này bệ hạ có thể sánh ngang với các thánh để trong lịch sử rồi!” Mọi người thi nhau nịnh nọt.
1069 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận