Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 72: Một đám dê béo

Quách Thiếu Soái cảm thấy thương thay cho sư tỷ.
Cái tên kia đã có hai tỳ nữ như hoa như ngọc, văn võ toàn tài rồi, còn chưa đủ hay sao?
Nếu đến cả sư tỷ mà hắn ta thương yêu và kính trọng nhất cũng bị người ta lừa đi mất thì hắn ta sẽ phát điên lên mất!
Mạc Như Sương lại càng xấu hổ, nàng quát lớn: "Sư đệ, đừng có nói bậy! Chẳng qua ta chỉ cảm thấy lai lịch của hắn không tầm thường, lại có kiến thức uyên bác, tài năng hơn người, hữu dụng với vương gia nên mới để ý thôi!"
Nghe nhắc tới hai chữ vương gia, Quách Thiếu Soái lập tức bình tĩnh lại: "Sư tỷ, ngươi nói thật chứ?"
"Tất nhiên là thật rồi!" Mạc Như Sương nghiêm túc: "Vương gia anh minh thần võ, phẩm chất cao thượng, lại có lý tưởng và hoài bão vĩ đại, mong muốn lật đổ cảnh loạn thế hiện nay! Chúng ta đi theo vương gia tất nhiên phải giúp vương gia san sẻ! Ta thấy Lâm Bắc Phàm là kẻ có tài, nếu vương gia dùng hắn chắc chắn như hổ mọc thêm cánh!"
Quách Thiếu Soái gật đầu: "Sư tỷ nói rất có lý!"
"Đừng nói nhiều nữa, đi tiếp thôi! Sớm đến kinh thành ngày nào thì sớm tìm được Dạ Hiệp ngày ấy, như vậy chúng ta cũng có thể quay về sớm hơn!"
"Được, sư tỷ! Đi!"
Gió bão thổi tới kinh thành!
Sau khi hai người Mạc Như Sương đi, hai người tiểu quận chúa và Lý Sư Sư đều bật cười thành tiếng.
Tiểu quận chúa nhào vào lòng Lý Sư Sư, cười nói: "Sư Sư tỷ tỷ, vừa nãy tỷ diễn hay quá! Cái kiểu ngượng ngùng vì tài học không tới đó khiến hai người kia hết hồn luôn!"
"Tiểu quận chúa mới diễn tốt ấy chứ! Thái độ nhận lỗi mềm mại đáng yêu như thế đến thiếp thân thấy còn đau lòng đây này!" Lý Sư Sư che miệng cười.
"Vẫn là Sư Sư tỷ lợi hại hơn, ta vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn!"
Hai người tự khen lẫn nhau.
Lâm Bắc Phàm thì lại thở dài thườn thượt, dùng giọng trách móc nói: "Sao hai người lại lừa bọn họ như thế? Một thanh niên ảo tưởng sức mạnh… có sở thích và chí hướng tốt đẹp bao nhiêu, lại bị các ngươi hủy hoại như thế!”
Tiểu quận chúa chống nạnh, bực bội nói: "Ngươi im đi! Người xấu nhất là người đấy! Trái một câu thực lực kém cỏi, phải một câu nô tỳ ngu ngốc, trực tiếp làm trái tim của người ta tan vỡ rồi đây này! Hừ!"
"Tướng công, tiểu quận chúa nói phải đấy, lần này thiếp thân không nói đỡ cho ngươi được rồi!" Lý Sư Sư bảo với vẻ "bất mãn.".
Lâm Bắc Phàm xin lỗi rối rít: "Phải phải phải, tất cả đều là lỗi của bản công tử! Nhưng ta làm như thế cũng vì tốt cho bọn họ mà thôi!"
Hai nữ tử bối rối: "Thế cũng là vì muốn tốt cho bọn họ sao?"
"Phải, ta làm như vậy là để nói cho bọn họ một đạo lý sâu sắc: Đừng vội tin vào người lớn lên ưa nhìn!”
Hai nữ tử lại bật cười khanh khách vô cùng vui vẻ.
Sau khi cười xong, bọn họ tiếp tục vừa ngắm cảnh vừa uống rượu đến khi trời tối mới quay về.
Còn về hai người Mạc Như Sương, Lâm Bắc Phàm cũng không coi là chuyện gì to tát.
Hắn cho rằng bọn họ chỉ vô tình gặp nhau, môi trường sống khác biệt, sau này cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội gặp lại.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Bắc Phàm lại quay về Quốc Tử Giám làm ti nghiệp.
Hôm ấy, lại tới đợt kiểm tra tháng mỗi tháng một lần.
Lâm Bắc Phàm rất mong đợi ngày này vì đây là ngày thu hoạch tiền tài, hắn lại có thể hái rau hẹ một cách đường hoàng chính đáng rồi.
Hôm đó, Lâm Bắc Phàm từ chối làm việc khác, chỉ đặc biệt đi giám sát các sĩ tử mà thôi.
Nhìn đám rau hẹ tươi tốt và phát triển này đang vò đầu bứt tai, trầm ngâm suy nghĩ là trong lòng hắn lại rất vui vẻ.
Xem ra lại có thể gặt một luống hẹ rồi, hay lắm!
Kết quả kiểm tra được công bố rất nhanh.
"Cao Thiên Vũ, không đạt tiêu chuẩn."
"Vương Nhược Phong, không đạt tiêu chuẩn!"
"Đinh Thiệu Nhậm, không đạt tiêu chuẩn!"
...
Tất cả vẫn thi trượt!
Lâm Bắc Phàm tức giận mắng đám học trò không biết cố gắng học hành: "Các ngươi xem thành tích của mình kìa! Bản quan đã cho các ngươi một tháng ôn tập, sắp xếp thầy giáo giỏi nhất cho các ngươi, còn bố trí cả chủ nhiệm lớp cho các ngươi vậy mà các ngươi vẫn thi không đạt! Các ngươi nói xem ta còn cần các ngươi làm gì nữa hả? Các ngươi có xứng đáng với tâm tư và công sức ta bỏ ra hay không?"
Các nha nội run cầm cập: "Ti nghiệp đại nhân, bọn ta sai rồi, ngươi cho bọn ta thêm một cơ hội nữa đi mà!"
"Đừng có nói gì cả!" Lâm Bắc Phàm lấy một cây gậy lớn ra: "Ta cũng chẳng muốn ra tay đâu, nhưng các ngươi lại ép ta phải ra tay! Ta là người rất dân chủ, muốn giữ tiền hay muốn giữ mạng, các người tự chọn một cái đi!"
"Muốn giữ... mạng!!!"
Dưới sự đe dọa của Lâm Bắc Phàm, các học trò lại đau khổ lấy tiền ra.
Theo quy định, không đạt lần kiểm tra tháng đầu tiên phạt hai mươi trượng.
Thi không đạt lần kiểm tra tháng thứ hai phạt bốn mươi trượng.
Nếu không muốn ăn đòn thì phải móc tiền ra, một nghìn lượng thay cho một trượng.
Cho nên, mỗi học trò phải lấy ra bốn vạn lượng.
Tổng cộng hai mươi tư người gộp lại là chín mươi sáu vạn lượng.
Chỉ một lần thu hoạch đã giúp Lâm Bắc Phàm ăn nhiều tiền đến mức phát phì!
Hắn thu tiền xong cảm thấy rất hài lòng: "Các ngươi chuẩn bị tiền cũng đầy đủ đấy, nếu cũng để ý vào việc học như vậy thì tốt biết mấy!"
Đám nha nội này đúng là quá béo bở!
Đã chi tiền nhiều lần thế rồi mà vẫn có thể chi ra thêm nhiều tiền đến thế, tiềm lực kinh tế cũng thật lớn!
Vẫn có thể tiếp tục phát huy!
Không dọa các người một phen thì đâu biết được cha mẹ các người nhiều tiền đến thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận