Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 478: Cho ngươi một thứ đồ

“Thứ nhất!”
Dạ Lai Hương giơ một ngón tay lên: “Mặc dù bản công tử đã gia nhập Đức Thiên Phủ nhưng đừng có chuyện gì cũng tìm đến ta! Mấy chuyện lặt vặt thì các ngươi tự đi mà xử lý! Bản công tử chỉ phụ trách đại sự hoặc những chuyện khó khăn thôi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu này hợp lý! Phải biết tận dụng, nếu để một đại đạo vang danh thiên hạ như ngươi đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt thì ta cũng thấy lãng phí!”
“Ngươi biết là tốt!”
“Thứ hai!”
Dạ Lai Hương giơ hai ngón tay lên, nói: “Mặc dù ta đã gia nhập triều đình Đại Võ nhưng đừng ai hòng ra lệnh cho ta! Dẫu có là đương kim hoàng đế cũng đừng hòng!”
“Không ai ra lệnh cho ngươi, chẳng lẽ lại phụng bồi ngươi như quan lớn hả?”
Lâm Bắc Phàm bật cười.
“Trừ ngươi ra!”
Dạ Lai Hương nói: “Bản công tử đã chết đi sống lại trong tay ngươi hai lần, mặc dù sử dụng thủ đoạn đặc biệt nhưng đó cũng coi như là một loại bản lĩnh, những người khác bản công tử không phục, bản công tử chỉ phục ngươi thôi, người khác tới cũng vô dụng!”
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Được, điều kiện này ta đồng ý!”
“Thứ ba! Không được hạn chế tự do của ta!”
Dạ Lai Hương phe phẩy quạt, đoạn lắc đầu nói: “Bản công tử là tuýp người như gió, sống phóng khoáng tự do! Thế nên ngày thường nếu không có chuyện gì thì đừng quan tâm đến ta, bớt thêm phiền cho ta!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được!”
“Thứ tư, không được thiếu những đãi ngộ và quyền lợi đáng có!”
Dạ Lai Hương kiêu ngạo nói: “Mặc dù bản công tử không vừa mắt thứ gì nhưng các ngươi bắt buộc phải có thành ý, đây cũng là cách tôn trọng ta cũng như công nhận năng lực của ta!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây là điều nên làm!”
“Không ngờ ngươi lại dễ nói chuyện như vậy, ta không còn vấn đề gì nữa!”
Dạ Lai Hương mỉm cười.
“Ngươi hết rồi thì đến lượt ta!”
Lâm Bắc Phàm cũng cười: “Nếu ngươi đã muốn đưa ra điều khoản thì ta cũng phải đưa ra!”
“Ngươi nói đi xem nào, bản công tử nghe đây!”
Dạ Lai Hương thong thả ngả người xuống.
“Thứ nhất, không được phép ăn trộm nữa!”
Dạ Lai Hương bật dậy: “Bản công tử là đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ đấy, ta lập nghiệp bằng nghề trộm, ngươi bảo ta không đi ăn trộm nữa thì khác gì đòi giết ta? Xin thứ lỗi ta không làm được!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Ý của ta là không được ăn trộm ở trong Đại Võ! Còn những nơi khác thì bản quan không quản được, cũng không quan tâm!”
“Vậy còn được!”
Dạ Lai Hương lại ngồi trở lại.
“Thứ hai, không được ta cho phép, ngươi không được đi trêu đùa người khác!”
“Dựa vào đâu chứ?”
Dạ Lai Hương không phục: “Dịch dung ngụy trang là niềm vui thích của ta, ngươi còn muốn quản cả cái này à?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Cái thuật dịch dung này của ngươi khủng khiếp quá, người trong thiên hạ chẳng được mấy người có thể nhận ra! Nếu ngươi ngụy trang thành quan viên triều đình, thậm chí là bệ hạ thì sẽ dẫn đến hậu quả khó có thể tưởng tượng đấy! Thế nên ta bắt buộc phải hạn chế cái thuật dịch dung này của ngươi! Ít nhất thì không được dịch dung trong khu vực quản lí của ta!”
“Được rồi được rồi, ngươi nói thế nào thì cứ thế ấy vậy!”
Dạ Lai Hương thấy mệt tim.
“Thứ ba, tuân thủ kỷ cương pháp luật cho ta!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Giờ ngươi đã là người của triều đình, đại diện cho mặt mũi triều đình nên không được làm mấy chuyện phạm pháp, biến triều đình thành trò cười!”
“Được được được, tất cả đều theo ý ngươi!”
Dạ Lai Hương gật đầu lia lịa. Trong lòng hắn ta thầm cười, dù ta có làm thì ngươi làm gì được ta? Ngươi có thể nhìn chằm chằm ta mãi chắc?
Thế nên với hắn ta mà nói thì những điều kiện này chẳng có sức trói buộc nào hết.
Lâm Bắc Phàm nhìn ra tâm tư của hắn ta, hắn bèn cười: “Đồng ý nhanh thế, đây đâu phải phong cách của ngươi, ngươi lại đang ấp ủ cái gì đó rồi đúng không?”
“Đâu có! Chắc chắn không! Dạ Lai Hương ta chắc chắn không phải kẻ nói lời không giữ lấy lời!”
Sắc mặt hắn ta nghiêm túc vô cùng.
“Cho ngươi một thứ đồ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi rút một thanh đao nhỏ ra. Thanh đao nhỏ này rất thần kì, lúc đặt trên bàn nó chỉ về phía Dạ Lai Hương như một cái la bàn.
Dạ Lai Hương bị mũi đao chỉ thẳng vào, hắn ta cảm giác được hơi thở trí mạng, bèn kinh ngạc nói: “Cái thứ gì đây?”
“Chỉ là một thanh đao bình thường mà thôi, có điều nó đã được vị Đại Tông Sư kia thêm chân ý võ đạo vào!”
Lâm Bắc Phàm giải thích tường tận: “Thanh đao nhỏ trước kia ngươi chạm vào đã được vị Đại Tông Sư ấy để lại ấn ký tinh thần nên nó và thanh đao này sẽ thu hút lẫn nhau! Vậy nên hiện giờ ngươi không thể ẩn mình được nữa! Không cần biết ngươi trốn đến đâu, rồi ngươi sẽ bị thanh đao này tìm được và nó sẽ cho ngươi một cú trí mạng!”
Lâm Bắc Phàm cười tươi rói: “Uy lực của thanh đao này tương đương với một chưởng của Đại Tông Sư! Trừ khi ngươi có năng lực có thể đối kháng với Đại Tông Sư ra, bằng không ngươi chỉ có thể toi mạng thôi!”
Dạ Lai Hương toát mồ hôi: “Trên đời này lại có một thứ như vậy cơ à?”
Thanh đao này đúng là khắc tinh của hắn ta!
Bất kể chạy bao xa, ngụy trang tốt cỡ nào, thực lực mạnh đến đâu cũng vô dụng!
Trừ phi hắn ta sở hữu thực lực có thể sánh ngang với Đại Tông Sư như Lâm Bắc Phàm nói thì mới có thể thoát khỏi sự truy sát của thanh đao này!
Thế nhưng muốn có thực lực như vậy thì ít nhất phải luyện đến Tông Sư! Luyện đến Tông Sư thì biết phải đợi đến ngày tháng năm nào?
Đừng thấy hiện giờ hắn ta đang là Tiên Thiên Tứ phẩm, cách Tông Sư chỉ còn một bước, song một bước này chẳng khác gì rãnh trời, đâu có bước qua một cách dễ dàng cho được!
Nếu dễ thật thì hiện giờ đã đầy Tông Sư rồi! Hơn nữa tu luyện đến Tông Sư cũng chưa chắc đã bảo toàn được mạng sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận