Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 281: Phá hỏng chuyện tốt của Vương gia

Ngày hôm sau, mấy người Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi về phía trước.
Song điều khiến người ta kinh ngạc là hôm qua bọn họ mới đi được lúc đã gặp ba tên mã tặc, tần suất gặp vô cùng nhiều.
Ấy thế mà đến hôm nay đi mãi mà chẳng gặp tên nào, yên bình vô cùng.
“Đúng là kì lạ, sao chẳng thấy tên mã tặc nào vậy!”
Quách thiếu soái kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bị chúng ta giết nên sợ rồi chăng?”
Tiểu quận chúa gật gù đắc ý.
Hôm qua nàng xung phong đi đầu, một mình chiến đấu với mười mấy tên mã tặc, đánh đến nghiện luôn.
Hôm nay nàng càng hăng hơn, còn muốn đánh thêm vài tên nữa.
“Đây là một băng đảng mã tặc đông người và có tổ chức, bọn chúng sẽ không sợ đâu! Khả năng là bọn chúng đang toan tính để đối phó với chúng ta, giờ mới chỉ là đêm trước cơn mưa bão thôi!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Những người có kinh nghiệm trong giang hồ khác cũng gật đầu: “Công tử nói chí phải.”
“Ta có một dự cảm chẳng lành, mọi người phải cận thận vào, lấy binh khí ra và phòng bị mọi lúc!”
Mạc Như Sương nói.
“Tất cả lấy binh khí!”
Vương đại nhân cũng lớn tiếng gọi: “Thương Thương…”
Mọi người rút binh khí và vây quanh Lâm Bắc Phàm, ai cũng quan sát xung quanh bằng ánh mắt thận trọng.
Đúng lúc ấy bỗng có tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy có rất nhiều người ăn mặc giống bọn cướp ngựa, đâu đó khoảng ba đến bốn trăm người cưỡi ngựa xông tới tạo thành từng lớp bao vây, chớp mắt đã chặn đứng đường đi của mấy người Lâm Bắc Phàm.
Trong đám mã tặc này có một người thân hình cao lớn, thể trạng mập mạp, trông như một người khổng lồ vậy.
Trông hắn ta hơi ngốc nghếch vụng về, song lại là kẻ có sức mạnh vô cùng to lớn, thậm chí lên đến hàng thất phẩm. Hình như hắn ta chính là tên cầm đầu cái đám mã tặc này.
Bên cạnh hắn ta là một tên tiểu mã tặc đang nhỏ giọng nói: “Đại thủ lĩnh, chắc là bọn chúng đấy! Chúng ta đã đã lục soát tất cả người và ngựa của Phong Quận, chỉ có bọn chúng là khả nghi nhất thôi!”
Tên thủ lĩnh gật đầu, hắn ta thong thả cưỡi ngựa, đôi mắt như mắt hổ nhìn từ trên cao xuống: “Ông đây hỏi các ngươi, có phải các ngươi giết người của ông đây hay không?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đám mã tặc vây xung quanh, mỉm cười: “Các ngươi đã thế này rồi, giờ hỏi còn có ý nghĩa gì không?”
“Có chứ, ông đây không muốn giết nhầm người! Nếu giết nhầm lại phải giết tiếp, bằng không sao còn mặt mũi ăn nói với các huynh đệ đã ra đi!”
Tên thủ lĩnh kia trịnh trọng nói.
“Các ngươi còn biết đạo lí giang hồ cơ à?”
Lâm Bắc Phàm bật cười.
“Chính là bọn ta giết đất, ngươi làm gì được bọn ta?”
Tiểu quận chúa đắc ý nói, nắm đấm của nàng đã đói khát đến mức không chịu nổi nữa rồi.
“Thừa nhận là tốt, các huynh đệ xông lên!”
Hai bên bèn không do dự mà thẳng thừng ra tay. Bọn mã tặc người đông thế mạnh, khí thế hừng hực.
Song bên Lâm Bắc Phàm cũng chẳng kém.
Mặc dù ít người nhưng phần lớn đều là các cao thủ, thậm chí còn có mấy người cao thủ hàng thất phẩm, dư sức để đối phó với các đám mã tặc này.
Chỉ một lát là đám mã tặc kia đã bị giết sạch.
Thậm chí cái tên thủ lĩnh mã tặc hùng hồn nhất kia cũng chết dưới tay của tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa giết xong mà vẫn chưa hết nghiện, nàng còn đạp thêm hai phát nữa.
“Hừ! Ghét nhất là cái bọn mã tặc này, có chân có tay có bản lĩnh, không làm người cho tử tế mà cứ phải đi làm cướp! Vân Oanh ta phải thay trời hành đạo!”
“Được rồi, mau cho mồi lửa thiêu rồi tiếp tục lên đường!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Lúc này, Vương đại nhân – người phụ trách bảo vệ Lâm Bắc Phàm lo lắng nói: “Công tử, chúng ta đã bị bọn mã tặc để ý đến, sự tình trở nên nghiêm trọng rồi! Để bảo vệ an toàn cho công tử và cả nhà, thuộc hạ kiến nghị giờ nên rời khỏi Kí Bắc!”
“Không phải lo, chúng ta cứ đi tiếp, không sao đâu!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói.
Một tông sư như ta còn chưa ra tay, ngươi vội vàng cái gì? Đợi bọn chúng ép ta phải ra tay rồi hẵng nói!
“Vâng, công tử!”
Vương đại nhân đành gật đầu.
Thế là mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều ai cũng thận trọng hơn rất nhiều. Chuyện này đã nhanh chóng truyền đến trang phủ Kí Bắc.
Kí Bắc vương nổi giận: “Bọn ác độc này ở đâu ra không biết, dám giết cả người của bổn vương, phá hỏng chuyện tốt của bổn vương cơ đấy?”
Chủ nhân phía sau cái đám mã tặc kia chính là Kí Bắc vương, đó là thế lực mà hắn ta âm thầm bồi dưỡng.
Do bị Lâm Bắc Phàm cuỗm mất một đống tiền, trong tay Kí Bắc Vương thực sự không còn một đồng, mà hắn ta lại không có công việc gì có thể tạm thời kiếm ra tiền nên chỉ đành cho một đám người ăn mặc như mã tặc và đi cướp bóc để thu lợi về cho mình.
Có hắn ta bao che nên dù làm ra nhiều chuyện xấu song đám mã tặc kia vẫn luôn bình an vô sự.
Thế nhưng ai ngờ có một nhóm người xuất hiện và giết sạch bọn họ. Hay lắm, trong hai ngày đã giết được năm trăm người!
Thật là càn quấy hết mức!
Cứ để bọn họ giết tiếp như thế thì thế lực của hắn ta sẽ chết hết sạch,
Bạn cần đăng nhập để bình luận