Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 594: Quân cờ ngầm

Tại vương phủ Giang Nam.
Lúc này, Giang Nam vương đã đi đến bước đường cùng.
Kinh tế tại Giang Nam sụp đổ hoàn toàn, lương thực cũng không còn nữa, giờ chỉ còn cách đánh một trận sống chết. Nếu không đánh thì hắn ta cũng xong đời.
“Năm ngày sau chúng ta sẽ khởi binh đánh vào kinh thành!” Giang Nam vương nói với phụ tá của mình.
Vương Phú Quý kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia à, chúng ta không có đủ lương thực, không đánh trận được đâu!”
“Ai bảo không có?”
Giang Nam vương lớn giọng nói: “Mặc dù chúng ta không có lương thực nhưng chúng ta có thể mua của Đại Viêm!”
Vương Phú Quý do dự, hắn ta nói một cách uyển chuyển: “Nhưng mà vương gia này, Đại Viêm là địch quốc, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta sao?”
Hắn ta chỉ thiếu điều nói rằng bọn họ không thể bán lương thực cho chúng ta đâu!
“Bọn họ không muốn tiền tài, thế không biết bọn họ có muốn xương rồng quý báu hay không?” Giang Nam vương lạnh lùng cười, hắn ta cẩn thận lấy xương rồng mà mình cất giữ ra, ánh mắt thoáng lộ vẻ không nỡ.
Đây là báu vật tuyệt thế, là niềm hi vọng cho sự trường sinh thành tiên của hắn ta! Vì nó mà gần như hắn ta đã khuynh gia bại sản!
Thế nhưng hắn ta cũng hiểu rằng, báu vật là thứ của tự nhiên, phải là người có đức hạnh mới có thể sở hữu. Nếu hắn ta đã không còn thực lực thì chắc chắn không bảo vệ được xương rồng.
Đã thế chi bằng hắn ta đem xương rồng đổi lấy lương thực, đổi lấy một cơ hội cho mình. Nếu thành công thì về sau hắn ta vẫn có cơ hội lấy được xương rồng.
Còn nếu thất bại thì hắn ta sẽ từ bỏ tất cả, không cần phải bận tâm nữa.
“Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Vương Phú Quý nói.
“Khoan đã!” Giang Nam vương gọi.
“Vương gia còn có gì cần dặn dò sao?”
“Liên lạc với Lâm Bắc Phàm trước đã, cái tên này rất xảo quyệt, trong tay hắn chắc chắn còn xương rồng!”
“Vương gia, ý của vương gia là…”
“Lấy hết tiền tài, châu báu của bản vương ra đổi lấy xương rồng, sau đó dùng xương rồng đổi lấy lương thực! Lần này…”
Ánh mắt của Giang Nam vương trở nên điên cuồng: “Không thành công cũng phải thành nhân!”
“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được chỗ vàng bạc châu báu trị giá hơn năm trăm vạn lượng của Giang Nam vương.
Thế là hắn đành ngậm ngùi chia xương rồng trong tay thành hai phần.
“Xương rồng đúng là một thứ đồ tốt! Hai tháng nay chẳng mất gì mà đã kiếm được mấy ngàn vạn lượng! Đã thế còn không ngừng giúp mình kiếm tiền…”
Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, hắn cho rằng việc ngụy tạo ra cú lừa xương rồng này chính là quyết định sáng suốt nhất của hắn!
“Võ Tây vương nghèo rớt mồng tơi, Giang Nam vương cũng nghèo rớt mồng tơi, nội chiến chuẩn bị diễn ra rồi! Xem ra ta bắt buộc phải làm công tác chuẩn bị thôi!” Lâm Bắc Phàm tới phủ nha đưa ra hai mệnh lệnh.
Dưới tình hình này không chỉ hắn nhận ra mà cả triều đình cũng “đánh hơi” được.
Tại buổi triều, nữ đế đi thẳng vào vấn đề, nàng nói: “Trải qua nạn châu chấu, Võ Tây hết lương thực, Giang Nam cũng hết lương thực, hai vị hoàng thúc của trẫm đã đến bước đường cùng nên chắc chắn sẽ tức nước vỡ bờ! Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là hai vị vương gia đã đến bước đường cùng, trừ cách mưu phản ra thì bọn họ không còn con đường nào để đi nữa! Trong đó về phía Võ Tây chúng ta có điểm yếu để lợi dụng! Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt dãy núi Phượng Hoàng thì Võ Tây vương đừng hòng tiến vào Trung Nguyên dù chỉ một bước.”
“Ngoài ra, bên ngoài Võ Tây có Đại Nguyệt vương triều đang nhìn chằm chằm như hổ đói, bên trong thì có nghĩa quân đang làm mưa làm gió. Dưới tình hình cả trong lẫn ngoài đều bất ổn như vậy, Võ Tây chắc chắn sẽ không lo chu toàn được, chúng ta tạm thời không phải sợ bọn họ!”
“Vi thần chỉ lo Võ Tây vương quên mất gốc gác mà đi cấu kết với Đại Nguyệt vương triều thôi!”
Nữ đế ngồi trên long ỷ nở nụ cười lạnh lùng, bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi!
“Ngoài ra, vi thần còn lo nghĩa quân có khả năng sẽ hòa giải với Võ Tây vương và cùng nhau đối phó triều đình ta! Điều đáng sợ hơn nữa là ba thế lực này sẽ liên minh… Khả năng này là rất thấp, nhưng chúng ta không thể không đề phòng!”
Nữ đế cười thầm trong lòng, không cần phải lo bọn họ sẽ hợp tác, bởi lẽ nghĩa quân có thù nước nợ nhà với Đại Nguyệt, hai bên như nước với lửa, bọn họ sẽ không hợp tác với nhau.
Đại Nguyệt vương triều và Võ Tây vương cấu kết với nhau nên chắc chắn nghĩa quân sẽ đối đầu với bọn họ.
Nếu bọn họ khởi binh, nghĩa quân nhất định sẽ lập tức hành động cho bọn họ biết mặt.
Nghĩ tới đây, nữ đế không khỏi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đang trộm lười biếng.
Cái tên này năm đó đã âm thầm chôn giấu một quân cờ, để nay nó phát huy tác dụng cực lớn.
Đúng là trung thần mà trẫm tin yêu nhất!
“Võ Tây có điểm yếu, Võ Tây vương lại đang lo giặc trong giặc ngoài, tạm thời chưa cần lo về bọn họ! Người vi thần lo lắng nhất vẫn là Giang Nam vương! Lúc này Giang Nam vương đã chẳng còn gì, trừ khởi binh ra thì hắn ta không còn con đường nào khác để đi nữa!”
“Chúng ta cũng không nắm được điểm yếu gì của Giang Nam nên khá khó đối phó, bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt!”
“Ngoài ra còn cả Ký Bắc vương ở Ký Bắc xa xôi nữa, hắn ta là một kẻ có dã tâm rất lớn, không thể không đề phòng!”
“Còn cả những nước xung quanh Đại Võ đang rình mò như hổ đói đất Trung Nguyên chúng ta, không thể không đề phòng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận