Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 324: Bệ hạ phải công bằng

Hai mắt Võ Tây vương đỏ ngầu, nhìn đám Tiên Thiên chạy trốn với vẻ hận thù sục sôi!
Vả vào mặt bản vương, giết chết mấy vạn lính tinh nhuệ của bản vương, nói một câu xin lỗi bâng quơ rồi chạy hết!
Nào có lý ấy, nào có lý ấy chứ!
Võ Tây vương phát ra tiếng rống giận rung trời: “Bản vương không đội trời chung với các ngươi!”
Tiếp sau đó, Võ Tây vương vì giữ thực lực của mình cũng chỉ đành chịu thiệt rút toàn bộ binh lính khỏi dãy núi Thanh Long, chỉ để lại một vài cường giả tiếp tục tìm kiếm kho báu của Tà Nguyệt.
Mà chuyện xảy ra ở núi Thanh Long cũng truyền khắp toàn bộ thiên hạ theo nhiều cách, mọi người đều cười ẻ!
“Mọi người đều tập trung ở dãy núi Thanh Long, thương vong không nhỏ, nhưng thảm nhất vẫn là Võ Tây vương, bên đó vẫn luôn bị mọi người nhắm vào!”
“Kho báu còn chưa tìm được mà đại quân vốn đến trăm vạn người giờ chỉ còn lại tám mươi vạn, thật sự lỗ to ấy chứ!”
“Còn bị mọi người bức cung, mặt mũi đều mất sạch cả!”
“Nhìn Đại Nguyệt vương triều người ta khôn khéo bao nhiêu, kịp thời rút khỏi dãy núi Thanh Long, bây giờ cũng có gặp chuyện gì đâu!”
“Võ Tây vương còn muốn khởi binh tạo phản mà! Nhưng ta có cảm giác có khả năng còn chưa khởi binh thì đã bị đám cao thủ ở dãy núi Thanh Long chơi chết rồi ấy chứ!”
“Nói ra làm ta cũng muốn được tới đó hóng ghê! Khà khà!”
Ở đất Ký Bắc, phủ vương gia.
Ký Bắc vương sau khi biết được tin này lại vô cùng mừng rỡ, đây là tin tức tốt nhất mà hắn ta nhận được trong mấy ngày này.
Đi trên đường cũng lâng lâng, nhìn thấy ai cũng nở nụ cười tươi rói.
“Hoàng đệ, ngươi cũng xứng tranh giành thiên hạ với bản vương sao? Chăm sóc tốt cho bản thân ngươi trước đi đã, đừng để khi ấy còn chưa bắt đầu đánh nhau mà lính của mình đã chết hết rồi, ha ha!”
Vương gia mặt mày hồng hào, cười không khép được mồm, nhìn thấy Gia Cát tiên sinh đi tới, hắn ta cười nói: “Quân sư, tối nay chúng ta từ từ uống một ly nhé, được không?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, vương gia!” Gia Cát tiên sinh chắp tay cười đáp.
Đất Giang Nam, phủ vương gia.
Giang Nam vương cũng rất sung sướng nhưng lại giả mèo khóc chuột, làm bộ từ bi bảo: “Ôi hoàng đệ đáng thương của ta, hai mươi vạn binh mã nói mất là mất sạch, làm sao hắn chịu nổi đả kích này đây? Người đâu, mau tặng ít đồ tới an ủi Võ Tây vương cho bản vương!”
“Vương gia, tặng gì ạ?” Người làm hỏi với vẻ khó hiểu.
“Tặng cái chuông đi!”
Còn có nữ đế trên hoàng triều cũng vô cùng vui vẻ.
Đại quân trăm vạn người lận, chỉ trong nửa tháng đã còn lại chưa đến tám mươi vạn, tổn thất nặng nề như thế, ngươi còn khởi binh tạo phản kiểu gì?
Không bị người ta cười thối mũi đã là may lắm rồi!
Còn có Đại Nguyệt vương triều cũng tổn thắt nghiêm trọng!
Không tốn chút hơi sức nào cũng khiến hai kẻ địch lớn bị thương nặng như vậy khiến nữ đế thực sự vui vẻ trong lòng.
Người vừa vui và hơi thở tiền tài cũng bùng phát, nàng không nhịn được mà khen thưởng!
Vì thế, Lâm Bắc Phàm lại gặp nạn!
“Lâm ái khanh, tiến lên nghe thưởng! Thưởng vạn lượng bạc trắng!”
“Mười viên ngọc long phỉ thúy cực phẩm!”
“Mười vò Tuyết Hoa Tửu cực phẩm!”
Lâm Bắc Phàm ngây người!
Các quan cũng ngây người!
Sao lại bắt đầu khen thưởng rồi!
Còn chưa được vài ngày lại lên cơn thần kinh nữa à?
“Bệ hạ, tại sao lại đột nhiên ban thưởng cho vi thần, hình như thần cũng không lập công gì cả!” Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ mặt mơ hồ.
“Ái khanh có điều không biết!”
Nữ đề cười rạng rỡ, đáp: “Vừa rồi trẫm nhận được một tin tốt, Võ Tây vương vì tranh giành kho báu Tà Nguyệt đã xảy ra xung đột với đội ngũ tìm kiếm kho báu khác, thương vong lên đến hai mươi vạn, thực lực tổn thất nặng nề! Đại Nguyệt vương triều cũng vì vậy mà suy giảm thực lưc, đối với triều ta thì đây không phải một chuyện rất tốt hay sao? Trẫm vô cùng vui mừng, cho nên muốn quân thần cùng chung vui!”
“Hóa ra là vậy!”
Các quan hiểu ra, nhưng sau đó trong lòng lại càng bất ổn hơn!
Tại sao ngươi vui lại chỉ thưởng cho có một người, lẽ nào chúng ta không phải người sao?
Biết ngươi thiên vị nhưng cũng không thể thiên vị như vậy được chứ?
“Bệ hạ, nếu đã là quân thần cùng vui vậy ngươi không thể chỉ ban thưởng cho mình tế tửu, chúng ta cũng là thần dân của ngươi mà!” Một vị lão thần lớn tiếng la lên, trong lòng cảm thấy vô cùng bất công!
“Mấy lão thần chúng ta cũng cần được an ủi, mong bệ hạ hiểu cho!” Một vị lão thần lớn tiếng nói.
“Bệ hạ phải công bằng chứ ạ!” Một vị lão thần khác chua chát bảo.
Ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng không đành lòng mà lên tiếng: “Bệ hạ, hay là cũng thưởng ít đồ cho bọn họ đi, các vị đại nhân cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là Công bộ và Binh bộ, trong nhà đều hết dầu cả rồi!”
Quan viên Binh bộ và Công bộ: “…”
Ngươi cũng biết đấy à, còn không phải do tên khốn nạn nhà ngươi hại sao?
Dưới sự khuyên giải của các quan, cuối cùng nữ đế cũng chịu nhả ra: “Các vị ái khanh nói đúng lắm, là trẫm sơ suất! Nếu đã là quân thần cùng chung vui vậy không thể chỉ ban thưởng cho mình Lâm ái khanh được, các vị ái khanh có mặt ở đây đều có thưởng hậu hĩnh!”
Trước mắt văn võ bá quan sáng ngời, cuối cùng bệ hạ cũng nhớ đến bọn họ, thật không dễ dàng gì!
Cũng không nhớ rõ lần trước được khen thưởng là lúc nào nữa!
Hình như từ lúc Lâm Bắc Phàm vào triều làm quan cho tới nay, ban thưởng đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận