Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 367: Cuối cùng cũng biết hắn tham lam tới mức độ nào rồi

“Điện hạ, chuyện này không trách điện hạ, ai mà ngờ lúc đó lại xuất hiện điều bất thường chứ?”
“Chúng ta không hề thua Đại Võ, chúng ta chỉ thua ông trời thôi, điện hạ đừng để chuyện này trong lòng!”
“Điện hạ, điện hạ phấn chấn lên, điện hạ không thể gục ngã được!”
“Điện hạ là trụ cột của chúng ta, bắt buộc phải chống đỡ được!”
Tam hoàng tử cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trong lòng hắn ta bỗng thấy ấm áp, hắn ta nở một nụ cười gượng gạo: “Đa tạ mọi người đã an ủi, bản cung thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Lúc bấy giờ, tiếng cười ngạo mạn của Lâm Bắc Phàm truyền đến: “Ta đã không thể phát huy như bình thường rồi mà các ngươi vẫn không thắng nổi? Đại Viêm các ngươi như cái đống rác, đống rác bản quan còn nhìn được, còn các ngươi thì… Ha ha!”
Tam hoàng tử tức đến mức hộc máu: “Hự!”
Hôm đó, tin tức Lâm Bắc Phàm dẫn đầu Đại Võ thắng liên tiếp hai phần thi đã được truyền đi một cách nhanh chóng.
Dân chúng muôn nơi ai cũng hân hoan, tưng bừng ca hát nhảy múa.
“Chúng ta lại thắng rồi!”
“Thắng liên tiếp bốn ván, thắng quá đẹp, tế tửu quá giỏi!”
“Về sau ai còn dám nói Đại Võ chúng ta yếu kém nữa?”

Người bên phía Đại Viêm thất thần, trong lòng bọn họ khó chịu, tinh thần bị quét sạch.
Tam hoàng tử đã chẳng thể nói lời an ủi, bởi lẽ người chịu tổn thương lớn nhất chính là hắn ta.
Hắn ta đã bỏ ra một cái giá cực lớn, song không nhận được kết quả tốt đẹp, đã thế còn thua thảm hại hơn cả hôm qua, đúng là nhục nhã!
Hơn nữa hắn ta bại dưới tay Lâm Bắc Phàm hai lần liên tiếp, hắn ta thật sự rất muốn chết!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng thấy rất khó chịu!
Khi gặp lại tam hoàng tử một lần nữa, hắn hùng hổ chất vấn: “Tam hoàng tử điện hạ, rốt cuộc hôm nay ngươi bị sao vậy? Ta đã nhường quá mức vậy mà tại sao các ngươi vẫn thua?”
“Hự!”
Tam hoàng tử cảm giác như có một thanh đao quẹt qua trái tim mình.
“Ngươi muốn thua thì phải nói sớm chứ! Ta sẽ thành toàn cho các ngươi, bảo đảm sẽ khiến các ngươi ngỏm củ tỏi luôn!”
“Hự!”
Tam hoàng tử lại trúng một đao.
“Cho ta tiền rồi còn không muốn ta thua, đã thế còn nhẫn tâm chơi đùa ta, đúng không hả?”
“Hự!”
Lồng ngực tam hoàng tử lại trúng thêm đao nữa.
“Ta cho các ngươi hay, các ngươi thành công rồi đấy! Ta lớn bằng ngần này, từ trước tới nay chưa từng phải chịu thiệt như vậy! Các ngươi thành công rồi đấy, các ngươi đã cho ta một bài học, ta cảm ơn cả nhà các ngươi luôn.”
“Hự!”
Tam hoàng tử tiếp tục bị “đao chém”.
Lão thần ở bên cạnh khuyên bảo: “Lâm tế tửu, ngươi bớt nói đi, trong lòng điện hạ đang rất khó chịu!”
Lâm Bắc Phàm lại càng điên tiết hơn: “Trong lòng hắn ta khó chịu thì trong lòng ta dễ chịu chắc? Ta đã hy sinh cả danh tiếng, tiền đồ của mình rồi, kết quả các ngươi vẫn không làm được, đúng là bùn nhão chẳng trát nổi tường!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Không sợ đối thử như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
“Mắng các ngươi là heo thì oan ức cho con heo quá!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Lời Lâm Bắc Phàm nói chẳng khác gì một đòn chí mạng!
Tam hoàng tử ôm ngực, hắn ta thấy lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù không thấy máu nhưng lồng ngực của hắn ta đã rỗng tuếch từ lâu.
“Lâm tế tửu, ngươi mắng đúng lắm!”
Đôi mắt thất thần của tam hoàng tử nhìn về phía xa xăm: “Ngươi đã cho chúng ta rất nhiều cơ hội mà chúng ta vẫn thua, tất cả là tại ta! Nếu không phải tại ta thì Đại Viêm đã thắng được hai ván từ lâu!”
Nói đoạn, hắn ta giơ tay phải lên và cho mình một cái bạt tai.
“Ta đúng là chẳng ra gì cả!”
“Chát!”
“Ta là đồ phế vật!”
“Chát!”
“Ta thực sự…”
Lâm Bắc Phàm bắt lấy tay tam hoàng tử, hắn nói: “Tam hoàng tử điện hạ, dừng tay!”
Tam hoàng tử quay đầu nhìn hắn: “Lâm tế tửu, ngươi…”
Lâm Bắc Phàm nói: “Để ta!”
Tam hoàng tử: “…”
“Chát!”
Mặt tam hoàng tử lệch sang một bên, phần mặt bên trái lập tức sưng lên.
“Chát!”
Mặt tam hoàng tử lại lệch sang bên khác, nửa mặt còn lại cũng sưng lên.
Lâm Bắc Phàm lại giơ tay lên.
Tam hoàng tử vội vã kéo lại, hắn ta nói chẳng rõ chữ: “Được rồi được rồi, không cần đánh nữa đâu, bản cung đã chịu đủ giáo huấn rồi!”
Lâm Bắc Phàm thu tay lại, trông hắn có vẻ tiếc nuối.
“Thực ra mọi thứ đều tại ông trời không công bằng!”
Lão thần Vương đại nhân cười khổ: “Nếu không phải đột nhiên nổi gió, lại còn sấm sét giữa trời quang thì điện hạ đã có thể phát huy như thường rồi!”
“Có điều cũng may, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn!”
Lão thần chắp tay với Lâm Bắc Phàm, cười nói:” “Ngày mai lại phải làm phiền Lâm tế tửu rồi!”
“Làm phiền ta cũng được, một trăm vạn!”
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên. Tam hoàng tử và lão thần chấn kinh: “Sao lại đòi tiền nữa?”
“Ngày mai thi làm thơ, đây là thế mạnh của ta đấy! Khắp thiên hạ đều biết ta giỏi làm thơ, các ngươi bảo ta nhường các ngươi khác gì đang kiểm tra kĩ thuật của ta? Hàm lượng kỹ thuật cao thì thêm tiền là đúng rồi còn gì?”
Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc từng chữ một.
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng rồi nói: “Ta lại phải hy sinh danh tiếng và tương lai của mình để các ngươi chiến thắng, thế nên ta muốn tiền để bù đắp cho những gì ta bị tổn thất!”
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Hơn nữa, qua một ngày thi đấu, tâm hồn ta đã chịu tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ các ngươi không thể bỏ ra chút tiền để an ủi ta hay sao?”
Hai người kia: “Con mẹ nó chứ…”
Ngươi tổn thất cái con khỉ!
Ngươi vừa lấy được tiền của chúng ta vừa thắng trọn từ đầu đến cuối, ngươi có gì mà tổn với chả thất!
Ngươi còn cần an ủi hay sao?
Người thực sự cần ai ủi là chúng ta chứ không phải cái tên khốn khiếp nhà ngươi!
Cuối cùng thì bọn họ cũng biết Lâm Bắc Phàm tham đến mức nào rồi!
Đúng là vì tiền hắn có thể lấy bất cứ cái cớ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận