Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 810: Hết đường sống

Những người dân ở lại nước Bạch Tượng không thể ngờ được chuyện này. Ban đầu bọn họ còn tưởng trận bạo loạn đã kết thúc, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ đến, nhưng kết quả thứ chờ đón bọn họ lại là một cơn ác mộng, tất cả những thứ có giá trị trong tay bọn họ đều bị cướp bằng hết, vì thế mà rất nhiều người đã phá sản. Trận thiên tai không khiến bọn họ chết, kết quả bọn họ lại chết dưới tay một triều đình thối nát. Trong lòng bọn họ phẫn nộ vô cùng, đồng thời bọn họ cũng rất hối hận.
“Quốc vương quá tàn bạo, vậy mà hắn ta lại dám đối xử với chúng ta như vậy, đúng là khiến người ta phải phẫn nộ!"
“Biết trước thì ta đã theo đám người kia chạy tới Đại Võ rồi!"
“Đúng vậy đó, bọn họ tới Đại Võ còn có cơm ăn, hiện giờ chúng ta đến cơm cũng chẳng được ăn nữa rồi!"
"Khi ấy chúng ta chế giễu bọn họ rời bỏ quê hương đi làm ăn mày! Giờ mới nhận ra cách làm của bọn họ là đúng, còn chúng ta mới là những người sai, chúng ta mới là những kẻ ngốc nghếch, đúng là vô cùng ngốc nghếch!"
"Hiện giờ những người đó đều đi hết rồi, ai thay chúng ra ra mặt đây?"
Cùng lúc đó, châu báu vàng bạc, những tài nguyên từ khắp nơi trong nước đều được tập trung tại hoàng cung. Bạch Tượng vương nhìn số vàng bạc châu báu chất thành núi mà chau mày: “Mới được chút đỉnh này thôi sao? Còn kém nhiều lắm! Nếu trong ba tháng không tích góp đủ cống phẩm, Đại Võ mà tức giận và phái binh tới đây thì..."
Có quan viên ở phía dưới hoảng sợ nói: “Bệ hạ, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi, thực sự không còn lục soát thêm được gì nữa! Mọi người vừa mới trải qua thiên tai, tài vật hạn hẹp, cực kì khó khăn..."
Bạch Tượng vương lớn giọng nói: “Nếu đã không lục soát được gì nữa thì bảo bọn họ đi làm việc, làm ra cho bản vương! Bất kể thế nào cũng phải góp đủ cống phẩm trong vòng ba tháng cho bản vương! Bằng không bản vương giữ bọn họ lại để làm gì?"
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là binh mã của triều đình Bạch Tượng lại tiếp tục hành động.
Lần này bọn họ không thu thập tài vật mà là bắt dân chúng, áp giải họ đi làm việc, Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần có năng lực làm việc là đều bị bắt đi làm hết. Mỗi ngày đều làm bảy, tám canh giờ, những người dân cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Còn về đồ ăn thì mỗi ngày bọn họ được một bữa cám bã đã là rất may mắn rồi, hơn nữa số cám bã đó còn trộn lẫn cả bùn đất.
Cũng bởi thế mà rất nhiều người đã kiệt sức, chết vì đói.
Những người dân còn sót lại thấy hối hận vô cùng.
“Biết sớm vậy ta đã tới Đại Võ rồi! Nghe đâu Đại Võ đối xử với đồng bào chúng ta rất tốt, chỉ cần mọi người cố gắng làm việc thì chắc chắn sẽ có đủ cơm để ăn! Nếu như thu hoạch được nhiều lương thực còn có thể nhận được ba mươi phần trăm số lương thực đó!"
“Đúng vậy đấy, giờ ta hối hận chết mất, ở nơi này đến một miếng cơm cũng chẳng có mà ăn!"
“Đúng vậy, tới Đại Võ chúng ta còn được làm người, ở đây thì làm chó cũng chẳng bằng!"
“Chúng ta cũng tới Đại Võ đi!"
Thế là rất nhiều người dân Bạch Tượng không thể chịu khổ được nữa và len lén trốn tới biên cương, đi về hướng Đại Võ.
Thế nhưng triều đình Bạch Tượng đã có chuẩn bị từ lâu, bọn họ đóng cổng thành, phong tỏa tất cả các con đường, phái binh lính canh giữ nghiêm ngặt, đúng là đường lên trời xuống đất cũng chẳng có.
“Tất cả đều bị phong tỏa rồi, chúng ta không chạy trốn được rồi sao?"
“Thực sự hết đường sống rồi ư?"
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đợi chết?"
“Ta không muốn vậy đâu!"
Dân chúng Bạch Tượng tuyệt vọng!
Bạch Tượng vương hùng hổ đứng trên tường thành, lớn giọng nói: “Trở về hết cho bản vương! Nếu còn dám tiến lên một bước thì đừng trách bản vương không khách khí"
“Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!” Binh lính Bạch Tượng giơ khiên, đồng thanh nói.
Một người dân nghiến răng nói: “Hay là... chúng ta tạo phản luôn đi!"
“Các ngươi còn dám tạo phản cơ à?” Bạch Tượng vương bị chọc phải nỗi đau, hắn ta tức giận gào lên: “Mấy tên dân đen không biết tốt xấu nhà các ngươi! Các ngươi vẫn chưa nhận đủ bài học đây mà, giết cho bản vương, một tên cũng không được chừa lại!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Các binh lính của Bạch Tượng bèn ra tay với những người dân ở trước mắt.
Sau một trận mưa máu, tất nhiên là triều đình giành chiến thắng, những người dân phản kháng đều biến thành những thi thể lạnh lẽo, ngã xuống trong vũng máu, khung cảnh khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Sắc mặt Bạch Tượng vương rét lạnh: “Sau này ai còn dám lại gần cổng thành nữa sẽ giết không tha!"
“Vâng thưa bệ hạ” Thế là để đề phòng dân trong nước phất cờ khởi nghĩa, làm lay động quyền thống trị của mình, Bạch Tượng vương bèn thực thi chính sách cai trị độc đoán, phàm là những kẻ không tuân thủ quy định, có ý đồ tạo phản là hắn ta sẽ giết bằng sạch, không chừa ai cả.
Dưới tình hình ấy, các nơi trên Bạch Tượng thỉnh thoảng đều sẽ phản kháng, song cuộc đấu tranh của bọn họ đều bị đàn áp. Cuộc sống của những người dân tại Bạch Tượng càng lúc càng khó khăn, bọn họ đang ở trong màn lửa và không hề nhìn thấy hi vọng.
1157 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận