Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 194: Vấn đề chính là đất đai

"Ta quả thực không phản bội mà, ta chỉ làm hai công việc thôi! Tình hình ngày càng khó khăn, tiền càng lúc càng khó kiếm, ta làm hai công việc không được sao?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thản nhiên.
Tử Nguyệt công chúa: “Vãi!”
Công chúa lại lớn giọng chất vấn: "Còn lương tâm của ngươi thì sao?"
Lâm Bắc Phàm vung tay rất dứt khoát: "Đừng hỏi nữa, ta không có thứ đó!"
Tử Nguyệt công chúa: "Ặc!"
“Nếu có, ta hy vọng có thể bán theo cân!”
Tử Nguyệt công chúa: “Mẹ kiếp!”
“Ngươi…”
Lâm Bắc Phàm sốt ruột: "Công chúa, ngươi hỏi xong chưa hả? Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì, có nghĩa lý gì không? Chẳng trách đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà chuyện lớn vẫn chưa thành công! Chúng ta mau nói vào chuyện chính đi, một trăm vạn này chỉ có tác dụng trong vòng nửa canh giờ thôi, lần sau ngươi tới sẽ phải trả thêm tiền!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời ạ!"
Tâm trạng hiện giờ của Tử Nguyệt công chúa quả thực một lời khó mà nói hết được!
Đủ loại mùi vị lẫn lộn với nhau!
Vốn dĩ nàng đem thành ý tới đây để thu phục Lâm Bắc Phàm trở thành người của nàng, bày mưu tính kế cho nàng, vậy mà hiện giờ đã thu phục được hắn rồi nhưng tại sao nàng lại chẳng cảm thấy vui mừng chút nào thế này?
Nàng chỉ cảm thấy hắn thật vô liêm sỉ, chẳng đáng tin cậy!
Người mà chỉ một trăm vạn lượng đã có thể mua chuộc được, rốt cuộc có nên tin hắn hay không?
Có nên trọng dụng hắn không?
Trong lòng Tử Nguyệt công chúa không hề chắc chắn.
Thôi vậy, chuyện tới đâu hay tới đó!
Lúc ấy, trên tay Lâm Bắc Phàm bỗng có thêm một chiếc quạt lông vũ màu trắng, khẽ phe phẩy tạo gió, hình tượng quân sư có vài phần giống với Gia Cát Khổng Minh.
"Công chúa, mau nói đi, bản quân sư xin rửa tai lắng nghe!"
Tử Nguyệt công chúa gạt mấy dòng suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, nói: "Hiện giờ, bọn ta đã quyết định chuyển địa điểm tập hợp tới Võ Tây, sắp tới sẽ âm thầm phát triển lực lượng ở bên đó và chờ đợi thời cơ! Nhưng bọn ta nghĩ mãi không ra phải làm như thế nào, kính mong quân sư chỉ dạy!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và đáp: "Các ngươi có thể truyền giáo giống như trước đây, dùng mấy chiêu trò giả thần giả quỷ của các ngươi để lừa gạt dân chúng, đảm bảo có thể thu được một nhóm tín đồ ngay lập tức!"
"Ban đầu ta cũng định làm như thế, nhưng quả thực đội ngũ đó không được vững chắc, có thể tan rã bất cứ lúc nào!" Tử Nguyệt công chúa gượng cười: "Quân sư, thứ mà bọn ta muốn là sở hữu một kiểu tín ngưỡng kiên định, một đội ngũ có thể đánh thắng trận chiến này!"
"Xem ra ngươi đã ghi nhớ những lời ta nói lần trước rồi, vậy thì việc này cũng đơn giản thôi!"
"Đầu tiên là vấn đề tín ngưỡng!"
Lâm Bắc Phàm hắng giọng một tiếng: "Cái gọi là tín ngưỡng tức là phải cho bọn họ biết mình đang chiến đấu vì ai, tại sao lại chiến đấu! Cho bọn họ biết sau khi mình nỗ lực sẽ nhận được điều gì! Chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì lòng tin của bọn họ sẽ vững chắc ngay thôi! Cho dù trong tương lai phải đối mặt với tình thế nguy hiểm đến mức nào cũng không thể hủy diệt lòng tin và tôn chỉ của các ngươi!"
"Kính mong quân sư chỉ dạy!" Tử Nguyệt công chúa hỏi với vẻ khiếm tốn.
"Chúng ta làm rõ vấn đề thứ nhất nhé, bọn họ nên chiến đấu vì ai?"
"Chiến đấu vì Tà Nguyệt vương triều của ta..." Tử Nguyệt đáp với giọng lí nhí.
"Sai rồi! Dựa vào cái gì?" Giọng nói của Lâm Bắc Phàm vang vọng: "Con người ai cũng ích kỷ, dựa vào đâu mà người ta phải chiến đấu vì Tà Nguyệt vương triều của các ngươi hả? Chuyện của Tà Nguyệt vương triều các ngươi thì liên quan gì tới bọn họ nào?"
"Ngươi phải biết rằng, ngươi đang cần thu hút dân chúng ngay trong lãnh thổ của Đại Võ để xây dựng lực lượng vũ trang đấy! Mà những người dân này đều là người Đại Võ, dựa vào cái gì người ta lại vứt bỏ cuộc sống của chính mình đi làm chuyện rơi đầu với các ngươi?"
"Nếu đổi lại là ngươi, liệu ngươi có ngu ngốc mà làm như vậy không?"
"Tất nhiên là không rồi!" Tử Nguyệt công chúa lắc đầu một cách dứt khoát.
"Vì vậy, ta nói cho ngươi biết, chỉ khi chiến đấu vì bản thân mình thì mới có động lực mãnh liệt không ngừng nghỉ! Phải cho bọn họ hiểu rõ rằng sau khi cố gắng, bọn họ sẽ gặt hái được lợi ích lớn hơn nhiều so với những gì bọn họ vốn đã có thì bọn họ mới nghe theo các ngươi!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ đăm chiêu: "Nói đúng lắm!"
"Vậy vấn đề thứ hai lại xuất hiện rồi, tại sao bọn họ lại chiến đấu?"
"Tại sao bọn họ lại chiến đấu nhỉ?" Tử Nguyệt công chúa vừa suy nghĩ vừa đáp: "Để được ăn cơm no, để có tiền tiêu xài, để được sống những ngày tháng tươi đẹp, có lẽ là vì những nguyên nhân này!"
"Vậy cơ sở của những điều này là gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Là gì nhỉ..." Tử Nguyệt công chúa không nghĩ ra được.
"Đồ ngốc, đạo lý đơn giản như thế mà ngươi cũng không nghĩ ra sao, tất nhiên là đất đai rồi!"
Lâm Bắc Phàm bực bội: "Đối với nông dân mà nói, hoặc là đối với bất cứ người dân nào, thứ quan trọng nhất tất nhiên là đất đai rồi! Bởi vì phải có đất đai thì bọn họ mới có thể làm ruộng, mới có cơm mà ăn! Phải có đất đai thì bọn họ mới có thể buôn bán lương thực để kiếm tiền tiêu xài! Phải có đất đai thì bọn họ mới có thể cưới vợ và sống cuộc sống hạnh phúc cùng vợ con!"
"Cơ sở của tất cả những thứ này tất nhiên là đất đai! Có đất đai thì bọn họ mới có thể tồn tại! Có đất đai thì cuộc sống của bọn họ mới phát triển! Có đất đai thì bọn họ mới bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà xông pha với ngươi! Ta nói có đúng không nào?"
"Đúng vậy, đúng vậy, rất chính xác!" Tử Nguyệt công chúa gật đầu lia lịa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận