Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 547: Dân chúng kích động

Nữ đế kích động mà gật đầu, các quan cũng kích động mà gật đầu.
"Cho dù không thể hóa thành thần tiên thì cũng có thể kéo dài tuổi thọ! Bệ hạ và các vị đại nhân, mọi người nói xem có đúng hay không?"
Nữ đế lại tiếp tục gật đầu kích động, các quan cũng tiếp tục gật đầu kích động.
Lâm Bắc Phàm đứng trước bộ xương rồng kia, giang hai cánh tay ra với vẻ kích động, cao giọng nói: "Các ngươi xem, bộ xương rồng này thật to lớn biết mấy, có đem nó nấu thành canh để uống thì cũng đủ cho người dân cả nước mỗi người một ngụm! Nếu chúng ta dùng bộ xương rồng này để bào chế thuốc trường sinh bất lão, cho người dân cả nước uống thuốc thì toàn dân hóa tiên nhân, ai nấy đều là rồng!" Hắn vô cùng hào hứng nói tiếp: "Chúng ta có thể tạo nên một thiên đình tối thượng, trấn áp trời đất cùng bốn phương tám hướng! Đời đời kiếp kiếp, kế thừa vĩnh viễn! Cả gầm trời này, chỉ mình chúng ta là người vô địch!"
"Ôi!" Nữ đế hít vào một hơi thật sâu!
"Ôi!" Các quan cũng hít vào một hơi thật sâu!
Tác dụng lớn quá!
Khí khái mạnh mẽ!
Hoàn toàn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ!
Thật chấn động tâm hồn!
Các quan đồng loạt cảm thấy hổ thẹn, thì ra vừa rồi tất cả bọn họ đều bị Lâm Bắc Phàm coi thường!
Người ta coi thường cũng phải thôi, so với Lâm Bắc Phàm, ý tưởng của bọn họ thật sự chẳng đáng được nhắc tới!
"Ái khanh, những chuyện này đều có thể thực hiện được sao?" Nữ đế hỏi với vẻ kích động.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Bệ hạ, có thực hiện được hay không là do con người! Dù sao thì đến cả bộ xương rồng này mà chúng ta cũng phát hiện ra rồi, ngày hóa thành tiên, thành thánh liệu có còn xa?"
Nữ đế gật đầu, cười nói: "Ái khanh nói có lý lắm! Lâm ái khánh, trong số tất cả các quan văn võ trong triều đình, trẫm tin tưởng ngươi nhất! Cho nên, ta giao bộ xương rồng này cho ngươi xử trí, ngươi nhất định phải phát huy tác dụng của nó đến mức tối đa cho ta, đừng để ta phải thất vọng đấy nhé!"
Lâm Bắc Phàm cao giọng mà đáp: "Tạ bệ hạ long ân!"
"Còn nữa, đây là chuyện lớn, không được xảy ra sai sót! Cho nên, trẫm đặc biệt cho phép ngươi điều động tất cả binh mã trong kinh thành, phải bảo vệ chu toàn cho bộ xương rồng, không được để kẻ khác động tới!"
Lâm Bắc Phàm lại cao giọng đáp: "Tạ bệ hạ!"
Sau khi có được quyền xử lý bộ xương rồng, hắn liền bắt tay vào làm việc.
Việc đầu tiên mà hắn muốn làm chính là phô trương thanh thế của bộ xương rồng, củng cố dân tâm, dọa dẫm kẻ địch một phen.
Tối hôm ấy, hắn tuyên bố chuyện này ra bên ngoài.
Toàn bộ người dân trong kinh thành đều sửng sốt, truyền tin đi khắp nơi trong thiên hạ với tốc độ khó tin!
"Không ngờ triều đình ta lại phát hiện ra bộ xương rồng trong truyền thuyết!"
"Có thật không vậy? Cả đời này lão phu chưa từng nhìn thấy thần rồng, thế mà bây giờ lại phát hiện ra xương rồng!"
"Hẳn là thật rồi! Hôm nay có mười vạn Cấm Quân rời khỏi kinh thành, còn có rất nhiều cao thủ đi theo vận chuyển một thứ khổng lồ! Nếu không phát hiện ra xương cốt của rồng thì triều đình cũng chẳng làm lớn chuyện như vậy đâu!"
"Có thật hay không, ngày mai đến xem thử chẳng phải là biết rồi sao?"
"Nói cũng phải!"
Vậy là ngày hôm sau, rất nhiều người tập trung lại ở quảng trường trong kinh thành, tất cả đều là người đến xem bộ xương rồng.
Lâm Bắc Phàm đứng phía trước một thứ to lớn khổng lồ, trước hàng chục nghìn dân chúng, hắn cao giọng nói: "Yên lặng nào! Mong mọi người giữ yên lặng cho! Xương cốt của rồng sắp được đem ra rồi, đây là thần vật, là thứ linh thiêng, lỡ làm phiền tới linh hồn của rồng thần thì không hay đâu! Cho nên mọi người hãy quan sát trong yên lặng, không được lớn tiếng ồn ào!"
Lâm Bắc Phàm là phủ doãn kinh thành, lời hắn nói rất được kính nể.
Hắn vừa dứt lời, đám đông lập tức yên lặng, ai nấy đều dùng ánh mắt sáng rực mà quan sát thứ đồ to lớn sau lưng hắn.
Lâm Bắc Phàm rất hài lòng, hắn nói lớn: "Giờ lành đã đến, mở khăn che ra!"
Hắn vừa dứt lời, tấm vải lớn phủ trên thứ đồ khổng lồ kia liền được vén lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bộ xương cốt to lớn đặt giữa quảng trường.
Cái đầu của nó dữ tợn và to khủng khiếp, thân mình uốn lượn như rắn, chân có năm ngón như bàn tay con người, còn có cả xương đuôi trông giống như đuôi cá, dài khoảng mười trượng.
Hình ảnh sinh động như thế, chẳng còn gì phải nghi ngờ, đây chính là...
"Là xương cốt của rồng!"
"Đây thật sự là xương của rồng!"
"Phải là rồng thì mới có bộ xương lớn đến thế nào!"
Dân chúng nháo nhào thốt lên trong sửng sốt, tiếng nói không ngừng vang lên, rung trời chuyển đất.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm hơi phất tay, trên trời có một đám mây bay tới. Giữa đám mây có một lỗ hổng, ánh mặt trời theo lỗ hổng đó mà chiếu xuống mặt đất, vừa hay chiếu trúng bộ xương rồng kia, trông rất rực rỡ, rất thần thánh.
"Xương rồi! Đúng là xương rồng rồi!" Dân chúng vô cùng kích động, mọi người lại càng tin sái cổ.
Bởi vì phải là xương rồng thật thì mới có thần tính như thế, được trời đất chú ý như thế.
"Thưa bà con, xương rồng được phát hiện trên lãnh thổ của chúng ta, chứng tỏ điều gì?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ kích động: "Chứng tỏ ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng ta, bảo hộ muôn dân bách tính Đại Võ! Được thần tiên quan tâm, trời cao mới ban xương rồng cho chúng ta, đây là điềm lành!"
"Ông trời đang bảo vệ cho Đại Võ chúng ta, bảo hộ muôn dân bách tính Đại Võ!"
"Được thần tiên quan tâm, trời cao mới ban xương rồng!"
"Đây là điềm lành!"
...
Dân chúng lại càng kích động hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận