Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 655: Không cần gì cả

Triệu Khoát giãy dụa, thế nhưng không giãy thoát ra được.
Chủ soái triều đình bị bắt, Tiên Thiên triều đình không có ý định tái chiến, tính toán rút lui, tính kế lâu dài.
Ký Bắc vương kêu lên: "Hai vị đại sư Hàng Long Phục Hổ, giữ lại bọn họ cho bản vương!"
"Vâng, vương gia!"
Hai vị Tông Sư cùng ra tay, hai mươi tư vị Tiên Thiên không một ai chạy thoát, tất cả đều bị bắt về.
Nhìn thấy cục diện đại thắng như vậy, Ký Bắc vương lại một lần nữa không thể khống chế được tâm tình mà cười rộ lên: "Ha ha... Bản vương thắng rồi!"
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, mọi người trong thiên hạ đều kinh hãi!
“Triều đình thế mà lại thua rồi? Còn chưa tới một ngày mà đã thua Ký Bắc bương rồi."
"Bốn mươi vạn đại quân của triều đình đều bị giết sạch! Lần xuất chinh này có hai mươi tư vị Tiên Thiên, bao gồm cả chủ soái Triệu Khoát, tất cả đều bị bắt đi! Ký Bắc vương đã trở nên mạnh mẽ như vậy sao?"
“Ký Bắc vương quá khủng bố rồi! Còn khủng bố hơn so với Giang Nam vương và Võ Tây vương!"
"Ta cho rằng không phải Ký Bắc vương quá mạnh mà là Triệu Khoát kia quá phế! Mang theo nhiều nhân mã và cường giả như vậy, cục diện vốn nên đại thắng mà lại thua Ký Bắc vương, không chỉ mất hết thể diện mà còn hại triều đình tổn thất nghiêm trọng!"
“Ta đã nói cậu ấm kia không được, nếu phái Lâm đại nhân xuất mã thì tốt rồi!
"Đúng vậy! Trung Dũng Công xuất mã, tất thắng!"

Sĩ khí của quân Ký Bắc tăng vùn vụt!
Danh tiếng của Lâm Bắc Phàm cũng tăng lên theo!
Chỉ có Triệu Khoát và Triệu gia sau lưng không chỉ tổn thất nghiêm trọng mà còn mất hết thể diện!
Tình thế nguy cấp, nữ đế lập tức triệu tập triều hội, thương lượng đối sách.
Trong Kim Loan Điện, nữ đế ngồi cao ở trên ngai vàng, sắc mặt nặng nề đáng sợ, ánh mắt kia hận không thể giết tất cả mọi người.
Văn võ bách quan phía dưới đều lạnh run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Đúng lúc này, nữ đế đập bàn, nổi trận lôi đình nói: "Đây là chủ soái các ngươi đề cử? Quả nhiên rất tốt! Tốt lắm! Chưa tới một ngày… phải nói là một nén nhang còn chưa hết đã khiến bốn mươi vạn đại quân của trẫm đại bại!"
"Trẫm cũng không thể hiểu được, bốn mươi vạn đại quân, cho dù xếp hàng giết từng người một, giết đến trời tối cũng không thể giết hết được, sao hắn ta có thể thua nhanh như vậy chứ? Vì sao hắn ta có thể thua nhanh như vậy?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đầu đầy mồ hôi nói: "Bệ hạ, thật ra lỗi sai không phải ở Triệu Khoát…”
Nữ đế nổi giận: "Câm miệng đi! Trẫm hỏi ngươi chưa? Trẫm chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình! Kết quả chính là hắn ta thua, thua hoàn toàn, hắn ta làm trẫm vô cùng thất vọng."
Lý Khai Quang rụt cổ lại.
Nữ đế tiếp tục nổi bão: "Cậu ấm nhà giàu Triệu Khoát kia không chỉ hại trẫm tổn thất bốn mươi vạn đại quân mà còn hại trẫm tổn thất mười mấy Tiên Thiên! Làm cho trẫm thiệt hại nghiêm trọng, mất hết mặt mũi, thật tức chết đi được!"
"Triệu Khoát chính là một tên phế vật bàn binh trên giấy (lý luận suông), bây giờ trẫm chỉ hận không thể băm vằm hắn ta ra! Các ngươi là người giới thiệu hắn ta cũng có tội, ngươi nói trẫm nên phạt các ngươi như thế nào?"
"Thỉnh bệ hạ thứ tội!"
Văn võ bá quan lạnh run.
Nữ đế tức giận nói: "Toàn bộ phạt bổng lộc ba năm! Ngoài ra, mỗi người đều phải viết một bản kiểm điểm, xem xét lời nói và cử chỉ của mình, tiến hành kiểm điểm lại mình một cách nghiêm túc và sâu sắc, hơn nữa còn phải công khai trước công chúng!"
Văn võ bá quan ngay lập tức không thể bình tĩnh được nữa.
Phạt bổng lộc của bọn họ thì có thể, dù sao bọn họ cũng không dựa vào cái này để sống.
Nhưng mà, bảo bọn họ viết tự kiểm điểm, còn phải công khai với công chúng, vậy thì quá khiến người ta buồn nôn rồi.
Họ có thể không biết xấu hổ nhưng họ không thể không có thể diện!
"Bệ hạ, bản kiểm điểm này..."
Nữ đế giận dữ nói: "Câm miệng! Nói thêm một câu nữa, gậy đã sẵn sàng hầu hạ!"
Bá quan rụt đầu trở về.
Nữ đế tiếp tục tức giận nói: "Viết xong giao cho Lâm ái khanh kiểm tra, hắn không hài lòng thì phải viết tiếp, viết cho đến khi hài lòng mới thôi!"
Văn võ bách quan: "Mẹ kiếp!"
Lâm Bắc Phàm lập tức hào hứng nhận chỉ: "Vâng, bệ hạ!"
Vẻ mặt của bách quan không còn gì để luyến tiếc!
Sau khi tức giận xong, cuối cùng nữ đế cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ dịu dàng: "Lâm ái khanh, lần này không phải ngươi ra tay thì không được! Ký Bắc vương binh hùng tướng mạnh, khí thế hùng hổ, trong triều đình chỉ có ngươi mới có thể gánh vác trọng trách!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: "Chuyện này cứ giao cho vi thần, vi thần cam đoan sẽ khiến hắn ta có tới mà không có về!"
Nữ đế vô cùng mừng rỡ, sau khi liên tục nói ba tiếng tốt, lại bảo: "Việc này giao cho ái khanh, trẫm vô cùng yên tâm! Ngươi cần người và cần vật tư gì thì cứ việc nói, trẫm toàn lực ủng hộ ngươi!"
"Đa tạ bệ hạ ủng hộ, nhưng thần không cần gì cả!" Lâm Bắc Phàm đáp.
"A?" Nữ đế trợn tròn mắt, bách quan cũng trợn tròn mắt.
"Tại sao lại không cần gì cả?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang khuyên nhủ: "Phải biết rằng, Ký Bắc vương khí thế hừng hực, còn khủng bố hơn so với Giang Nam vương và Võ Tây Vương trước đây! Hai ba ngày sau sẽ đến kinh thành, nếu không chuẩn bị thì muộn mất!"
“Lâm đại nhân, ngài cần bao nhiêu nhân mã, cần bao nhiêu cường giả, cứ nói đi! Bản quan lập tức phái tới cho ngươi!"
"Bất kể là ngươi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, ta lập tức sắp xếp cho ngươi!"
Văn võ bá quan tích cực hiến kế.
Hiện tại tất cả mọi người đều là con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, phải ủng hộ Lâm Bắc Phàm hết mình.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt, trong lòng đã có ý định nói: "Thật sự không cần! Không chỉ không cần thiết, mà còn không cần phải làm gì! Chỉ cần Ký Bắc vương đi tới kinh thành, cam đoan sẽ khiến cho hắn ta có đi mà không có về!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận