Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 362: Ván này thắng chắc rồi

Mọi người nhìn mà kinh ngạc.
“Chữ đẹp quá! Đây là một thể chữ khác hoàn toàn so với thể chữ Nhan!”
“Đúng vậy, chữ lần này mảnh mà cứng cáp, nhìn rất chắc chắn, bút lực mạnh mẽ, kết cấu hoàn chỉnh, quá đẹp!”
“Lại là một phiên chữ đẹp nữa, lão phu thích lắm!”
Mọi người hết lời khen ngơi.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, bảo: “Bản quan gọi thể chữ này là thể chữ Liễu.”
Trên thực tế, đây là thể chữ do Liễu Công Quyền – một thư pháp gia nổi tiếng cuối cùng của thời Đường sáng tạo ra, gọi tắt là thể chữ Liễu.
Kết hợp với thể chữ của Nhan Chân Khanh gọi chung là “Nhan Cân Liễu Cốt”.
“Ái khanh, tại sao lại gọi là thể chữ Liễu?”
Lâm Bắc Phàm đáp, giọng hắn đượm buồn: “Chủ yếu là để tưởng niệm một người bạn họ Liễu của thần nên thần mới sáng tạo ra thể chữ này! Song tiếc là người đã khuất, chẳng thể nào nhìn được nữa!”
“Ái khanh nén bi thương!”
Nữ đế lại an ủi.
Lúc này, chữ của Lâm Bắc Phàm và chữ của Đinh Thiếu Kiệt được bày lên. Mọi người vừa nhìn đã nhận ra được sự chênh lệch.
“Chữ của Lâm tế tửu vẫn đẹp hơn, lão phu bầu cho tế tửu một phiếu!”
“Ta cũng bầu cho tế tửu!”
“Lão phu cũng thế!”
Cuối cùng sau khi thống kê số phiếu, Lâm Bắc Phàm lại giành được bảy mươi phiếu và dẫn đầu.
Hắn khinh thường mấy người bên Đại Viêm, bảo: “Quả nhiên chẳng có ai ra hồn, ta đổi sang thể chữ khác mà vẫn có thể thắng các ngươi!”
“Ngươi!!!”
Người bên Đại Viêm tức muốn phát điên.
Khóe miệng tam hoàng tử co giật, biết là ngươi kiêu ngạo rồi, nhưng mà ngươi có cần phải quá đáng vậy không?
Ngươi cho Đại Viêm chúng ta chút mặt mũi không được à? Trong lòng tam hoàng tử bây giờ đang rất hối hận!
Biết vậy tối qua hắn ta đã dặn Lâm Bắc Phàm, bảo hắn ăn nói khéo léo một chút, đừng có kiêu căng như vậy!
“Không sao, cứ để hắn đắc ý đi, đoạn sau chúng ta vẫn thắng được!”
Tam hoàng tử an ủi mọi người.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình mà! Tam hoàng tử điện hạ, ngươi cứ nói lời trái lương tâm như thế, lương tâm ngươi không cắn rứt à?”
Lâm Bắc Phàm lại chế giễu.
Tam hoàng tử: “Đậu má!”
Giờ khắc này hắn ta rất muốn cầm đao chém đầu người! Dẹp mẹ cái cuộc thi này đi!
Cứ xé nát miệng của cái tên khốn kiếp này đã!
Lâm Bắc Phàm khom người, đắc ý nói: “Không phục hả? Không phục thì lên! Dù bản quan có đổi sang một thể chữ khác thì vẫn thắng được các ngươi thôi! Người tiếp theo là ai? Báo danh đi, bản quan không để bụng hạng vô danh tiểu tốt đâu!”
Người bên phía Đại Viêm: “Đậu má!”
Nữ đế không nhìn tiếp được nữa: “Ái khanh, ngươi bớt bớt lại đi! Khổng Tử đã dạy, bạn bè từ phương xa tới há chẳng phải rất vui sao! Người ta là khách, ngươi phải biết phép lịch sự cơ bản chứ!”
“Bệ hạ nói chí phải.” Lâm Bắc Phàm thu lại vẻ kiêu ngạo của mình, song hắn vẫn rặt một vẻ khinh thường người khác như vậy.
Cuộc thi tiếp tục, phía bên Đại Viêm cử trạng nguyên Đường Dung lên thi đấu, song kết cục vẫn là thất bại.
Bởi lẽ lần này Lâm Bắc Phàm dùng thể chữ Triệu.
Đây là thể chữ được một nhà thư pháp có tên Triệu Mạnh Phủ sáng tạo ra vào đầu thời nhà Nguyên. Thể chữ này khá vuông, nét chữ tròn và vuông vức, nét phẩy và nét ngang trông rất thư thái.
Một thể chữ như thế này muốn không thắng cũng khó.
Tiếp đó, phía Đại Viêm lại cử ra người thứ tư và vẫn bại trận.
Chí sĩ bên phía Đại Viêm giảm sút, sắc mặt ai cũng lộ vẻ tuyệt vọng! Giờ chỉ còn mỗi tam hoàng tử Viêm Tinh Hà mà thôi.
Nếu hắn ta cũng thất bại thì Đại Viêm sẽ thua sạch! Sắc mặt tam hoàng tử căng thẳng, hắn ta bước lên thi đấu.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, đoạn cười bảo: “Tam hoàng tử điện hạ, nghe đâu trong số người đến từ Đại Viêm thì ngươi là người viết chữ đẹp nhất, bản quan rất mong chờ đấy!”
“Bản cung cũng rất mong chờ sự thể hiện tiếp theo đây của Lâm tế tửu! Lâm tế tửu, giờ ngươi định dùng thể chữ gì?”
Tam hoàng tử vừa nói vừa len lén ra hiệu bằng ánh mắt với Lâm Bắc Phàm.
Vừa vừa phải phải thôi!
Giờ ngươi đã thắng liên tiếp bốn ván rồi đó, bốn ván bốn thể chữ, xứng đáng là nhà thư pháp lớn rồi đấy!
Dù ngươi có thất bại thì cũng bại trong vinh quang!
“Ván này ta sẽ dùng thể chữ Kim, chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Hi vọng Lâm tế tửu đừng để bản cung thất vọng!”
Tam hoàng tử nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sâu xa.
Lâm Bắc Phàm thì vẫn thong dong như cũ.
Có điều, mặc dù tam hoàng tử đã nắm bút song hắn ta vẫn chưa viết. Hắn ta liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, xem hắn bại trong vinh quang kiểu gì.
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi đến và thổi bay giấy Tuyên Thành trên bàn.
Lâm Bắc Phàm hạ bút viết chữ nhưng không hề chú ý nên đã viết lệch chữ ra khỏi giấy, một chữ của hắn đã bị hỏng.
“Ôi chao, lệch rồi!”
Lâm Bắc Phàm chán nản, những người khác trông thấy vậy cũng thầm nhủ quá đáng tiếc!
Nếu không có nét chữ hỏng này thì thật hoàn hảo biết bao!
Song ông trời không thương, một trận gió thổi qua khiến Lâm Bắc Phàm viết nhầm!
Ván này có lẽ hắn sẽ thua!
Trông thấy dáng vẻ chán nản của Lâm Bắc Phàm, nữ đế thấy tiếc song vẫn an ủi hắn: “Lâm ái khanh, ngươi đừng tự trách mình, hôm nay ngươi đã làm rất tốt rồi! Dù ngươi có thua thì cũng không phải lỗi của ngươi, chỉ có thể trách ý trời, trẫm không trách ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho thần!”
Sau khi bổ sung nét chữ cuối cùng, Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi rồi bước xuống. Tam hoàng tử thì như mở cờ trong bụng!
Cơ hội đến rồi!
Đây chính là cơ hội mà Lâm Bắc Phàm cho hắn ta!
Chỉ cần hắn ta viết chữ thật đẹp thì sẽ thắng Lâm Bắc Phàm thôi nhỉ? Ha ha!
Ván này Đại Viêm chúng ta thắng chắc rồi!
Người bên phía Đại Viêm cũng hưng phấn vô cùng, dường như bọn họ đã nhìn thấy hi vọng chiến thắng!
“Điện hạ bình tĩnh, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Điện hạ cố lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận