Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 149: Ký Bắc Vương muốn có

Lâm Bắc Phàm phát hiện ra rằng bên phía hắn đã có chút thay đổi, có rất nhiều kẻ lạ mặt đang theo dõi hắn.
Ngay cả khu vực quanh nhà hắn cũng xuất hiện rất nhiều cường giả lạ mặt.
Những kẻ này, có lẽ là trinh sát của các phiên vương hoặc triều đình nước khác phái đến để nhòm ngó bí mật về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời.
Lâm Bắc Phàm không hề lo lắng cho chính mình, mà lại hơi bận tâm về sự an toàn của người nhà hắn.
Vì vậy, buổi tối về tới nhà, Lâm Bắc Phàm gọi lão hòa thượng ra: "Tịnh Đài, có chuyện này phải làm phiền ngươi rồi!"
"A di đà phật! Sư phụ có chuyện dặn dò?" Lão hòa thượng hỏi một cách cung kính.
"Ta cảm thấy ở ngoài có thêm rất nhiều kẻ lạ mặt, có thể nhà ta sẽ không được an toàn cho nên làm phiền ngươi để ý giúp!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Sư phụ yên tâm, nhất định tiểu tăng sẽ bảo vệ chu toàn cho tất cả mọi người!" Lão hòa thượng không chút do dự mà đáp.
"Có ngươi ở đây thì ta yên tâm rồi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Đừng đánh giá thấp thực lực của một vị cường giả Tông Sư!
Một mình hắn ta có thể địch lại thiên quân vạn mã, cho dù bị vây chặt giữa đại quân trăm vạn người thì vẫn có thể thoát ra được!
Phản ứng của hắn ta rất nhạy bén, di chuyển cũng rất nhanh, có thể xông tới bên cạnh ngươi ngay tức khắc!
Ngoài cường giả cùng cấp bậc ra thì còn lại rất khó giết được hắn ta!
Có thể nói chỉ cần không rời khỏi kinh thành thì mọi người đều sẽ rất an toàn!
Lâm Bắc Phàm thầm lấy làm mừng rỡ, hắn đúng là sáng suốt khi thu nhận đồ đệ lão hòa thượng có cấp bậc Tông Sư này!
Hai ngày yên bình trôi qua.
Phía Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự nhưng phía Công bộ lại xảy ra vài vấn đề.
Bọn họ phát hiện có trinh sát nước ngoài đã lẻn vào Công bộ, còn bắt được trong nội bộ có người dùng bí mật về vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời để đầu cơ trục lợi, khiến Công bộ thượng thư hết sức đau đầu.
Nữ đế vô cùng tức giận, trực tiếp hành hình một số người, đồng thời phái thêm binh lính hùng hậu đến canh gác, lúc ấy mọi chuyện mới kết thúc.
Phía Công bộ ổn định trở lại, thì tới phía Lâm Bắc Phàm xảy ra chuyện.
Buổi tối, cuối cùng cũng có kẻ không nhịn nổi nữa mà lẻn vào.
"A di đà phật!" Lão hòa thượng mở đôi mắt đã mờ đục ra, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài phòng, đứng sau lưng một kẻ áo đen.
"Thí chủ, đầu trộm đuôi cướp không phải là hành vi mà một người đứng đắn nên làm đâu! Nên thu tay đúng lúc, đi cùng bần tăng đi, biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ! A di đà phật!" Lão hòa thượng khuyên nhủ.
Kẻ áo đen kia rất hoảng hốt: "Ngươi là ai? Ngươi đứng sau lưng ta từ bao giờ? Ta phải giết ngươi!"
Trên tay hắn ta cầm dao găm lập tức đâm tới.
Lão hòa thượng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Buông đao dừng tay, lập tức thành Phật!"
Một luồng khí phóng ra từ trên người lão hòa thượng trực tiếp đánh ngất kẻ mặc áo đen kia.
Sau đó, lão hòa thượng dùng một tay xách kẻ mặc áo đen đó lên, biến mất vào màn đêm.
Đến nửa đêm, lại có một tên trinh sát lẻn vào, nhưng hắn ta lại bị lão hòa thượng nhanh chóng đánh ngất rồi đem đi.
Tất cả đều diễn ra trong yên lặng không hề có một tiếng động, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy ba kẻ lạ mặt bị trói chặt trong sân nhà.
Lão hòa thượng đứng bên cạnh bọn chúng, nhìn Lâm Bắc Phàm rồi nói với vẻ cung kính: "A di đà phật! Sư phụ, ba kẻ này chính là người đã lẻn vào Lâm phủ tối hôm qua, đã bị tiểu tăng đánh ngất cả rồi, mời sư phụ xử lý!"
"Được! Cứ đưa cho phía quan phủ đi, ta phải vào tảo triều đã!" Lâm Bắc Phàm cười bảo.
Trông mấy tên thám tử này chỉ giống chân chạy vặt mà thôi, còn chẳng có quyền lên tiếng, Lâm Bắc Phàm cũng không thèm tốn nước bọt với bọn chúng làm gì.
"Vâng, thưa sư phụ!" Lão hòa thượng cúi đầu.
Sau đó hắn ta gọi tiểu hòa thượng tới lôi đám trinh sát này đi báo quan.
Lại hai ngày trôi qua, lão hòa thượng tiếp tục bắt được mấy tên trinh sát khác, tất cả đều bị bắt tới chỗ quan phủ.
Cứ như thế, cuối cùng mọi chuyện cũng yên bình trở lại.
Ai nấy đều biết rằng, trong Lâm phủ có một vị hòa thượng thâm sâu khó lường, lẻn vào Lâm phủ chính là tự tìm đường chết.
Hôm ấy, Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái ra vẻ thần bí kéo Lâm Bắc Phàm vào trong thư phòng.
Vừa trông thấy thái độ bí hiểm của bọn họ, Lâm Bắc Phàm lập tức hiểu ngay vụ làm ăn đầu tiên đã thành công rồi.
Lúc này, Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Bọn ta vừa mới nhận được tin tức từ vương gia, vương gia cảm thấy rất hứng thú với vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời là khí cầu lớn kia! Hắn biết thứ này do ngươi chế tạo ra nên muốn hỏi ngươi liệu có thể cho hắn phương pháp chế tạo được không? Vương gia nói chỉ cần ngươi giao phương pháp chế tạo ra, vương gia đồng ý trả một trăm vạn lượng để cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Chuyện này hơi khó đấy!"
“Chuyện này thì có gì khó?” Quách Thiếu Soái thắc mắc: "Khí cầu lớn do ngươi phát minh ra, ngươi hiểu rõ phương pháp chế tạo ra nó, chẳng phải cứ viết ra gửi cho vương gia là được hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận