Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 256: Tới lượt ngươi đi!

Lâm Bắc Phàm mở rộng hai tay: “Hấp Công Đại Pháp!”
Lập tức, một động đen to lớn xuất hiện lấy hắn làm trung tâm, sinh ra lực hút dữ dội.
Đao khí cuốn phăng tới mãnh liệt và cuồn cuộc, người nào nhìn thấy cũng sợ bay màu lại bị hắn hút vào trong cơ thể!
Sau đó bị Chu Lưu Lục Hư Công trong cơ thể hắn chuyển hóa thành sức mạnh sấm sét khủng bố, nhanh chóng đánh ra!
“Ầm ầm ầm…”
Những tia sét đáng sợ bắn ra giống như súng liên thanh vậy!
Đao thánh cảm giác được nguy hiểm chỉ có thể nhanh chóng tránh né!
Thế nhưng cho dù hắn tránh rất nhanh, nhưng tốc độ còn nhanh hơn sấm sét được sao?
Chưa đến một lúc, hắn ta đã trúng vài phát trong đống sét dày đặc này, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, toàn thân cháy sém bốc khói.
Hiệp thứ hai lại thua nữa!
Liên tiếp thất bại thảm hại hai hiệp, đao thánh vô cùng tức tối.
“Lão tử không tin!”
Đột nhiên hắn ta di chuyển rất nhanh, xuất hiện sau lưng Lâm Bắc Phàm rồi chém một đường ngang hông.
Thế nhưng, tốc độ của Lâm Bắc Phàm còn nhanh hơn, giống như dịch chuyển tức thời xuyên qua thời không xuất hiện phía sau đao thánh.
“Phong Thần Thoái!”
Sau đó hắn đá một cước xuống.
“Đậu má! Ngươi xuất hiện sau lưng ta lúc nào vậy?”
Đao thánh không kịp tránh đi bị đá bay xa hơn trăm trượng, eo như bị đá gãy.
Sau đó hai người lại tiếp tục đại chiến.
Thay vì nói là đại chiến còn không bằng nói là một mình Lâm Bắc Phàm hành hạ đao thánh…
Đao thánh vô cùng đau khổ, vô cùng uất ức.
Cho dù có sử dụng thủ đoạn gì cũng đều bị đối phương dễ dàng hóa giải.
Chiến cận thân thì toàn thân đối phương chắc như thành đồng, sức lớn vô biên, hoàn toàn không phá vỡ được hàng phòng thủ của đối phương, ngược lại còn dễ dàng bị đối phương đánh bại.
Đánh tầm xa, đối phương lại sở hữu một môn võ học thần công có thể hút toàn bộ đao khí đi nên cũng hoàn toàn vô dụng.
Mà chơi đánh tầm xa, thủ đoạn của đối phương còn đa dạng hơn.
Không chỉ có thể dùng chân khí tấn công mà còn có thể phóng sấm sét, phóng hỏa…
So về thân pháp khinh công, tốc độ của đối phương cũng nhanh hơn, hơn nữa hình như còn biết bay.
Cảm giác người trước mắt chính là một con nhím, hoàn toàn không thể xuống tay!
Đao thánh càng đánh càng bức bối, càng đánh càng khó ở, đã sắp òa khóc luôn rồi!
Cuối cùng hắn ta nằm trên đất một cách vô cùng vô lại: “Không đánh, không đánh nữa, lão tử chịu thua! Không đánh nữa!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Không được không được!”
Ta đã nhịn lâu như vậy rồi, hiếm khi mới được hoang dại một lần lại gặp được một bao cát tiện tay như ngươi, không đánh cho đã thì sao mà được?
Các độc giả thượng đế sẽ có ý kiến mất!
“Dù ngươi có giết lão tử thì lão tử cũng không đánh!” Đao thánh nghển cổ, đáp với vẻ vô cùng cương quyết.
“Thật sao? Bản tọa không tin!”
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm xuất hiện trước mặt đao thánh, sau đó nhấc chân dùng sức giẫm xuống…
Đao thánh kêu thảm một tiếng nhưng cắn răng không phản kháng.
Lâm Bắc Phàm lại giẫm một cước, đao thánh lại kêu thảm một tiếng nhưng vẫn vô cùng kiên cường không phản kháng.
Vì thế Lâm Bắc Phàm lại giẫm liên hoàn cước.
Đao thánh kêu oai oái: “Cho ta chết thống khoái đi, đừng dày vò ta nữa!”
“Ngươi nghĩ đẹp nhỉ! Mau cầm đao lên từ từ chơi với bản tọa! Bản tọa sướng đủ rồi hiển nhiên sẽ thả ngươi đi!”
Sau khi nói xong hắn lại giẫm liền vài cước nữa.
Đao thánh tức run người, ngươi coi ta thành cái gì?
Cô nương ở Di Hồng Viện sao?
Để ngươi sướng đủ rồi mới thả ta đi?
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục!” Đao thánh phát ra một tiếng rống giận dữ.
Lâm Bắc Phàm vả hắn ta một cái: “Bản tọa sỉ nhục ngươi đấy thì đã sao? Bản tọa bắt nạt ngươi đấy, thì sao? Có bản lĩnh thì phản kháng đi, có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi, lôi khí phách không biết xấu hổ của ngươi ra xem nào!”
Đao thánh tức đến hộc máu!
Nếu như ta có thể phản kháng thì đã sớm phản kháng rồi bố ạ, nào còn phải nhục nhã như thế?
Đồ súc sinh!
Sao trên đời này lại có loại người vô sỉ như ngươi nhỉ?
Đúng lúc này, phía xa xuất hiện một bóng người phiêu diêu, vậy mà lại là kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn.
Đôi mắt của đao thánh lập tức sáng lên, hô lên đầy hào hứng: “Thượng Quan huynh đệ mau tới cứu ta! Tên khốn này không phải ngươi, hắn là một tên siêu gia súc! Mau giúp ta xử lý hắn! Chỉ cần ngươi đánh bại hắn, ta sẽ nhận ngươi làm đại ca ngay!”
Kiếm tiên vô cùng kinh ngạc, đao thánh đánh ngang tay với hắn ta lại bị một cường giả lạ mặt giẫm dưới chân.
Rốt cuộc người trước mắt có lai lịch thế nào mà lại mạnh như vậy?
Lâm Bắc Phàm vừa giẫm chân lên mông đao thánh, vừa ngoắc tay với kiếm tiên: “Hắn phế rồi, ngươi tới chơi với bản tọa đi!”
“Được, xin lĩnh giáo cao chiêu!” Kiếm tiên rút kiếm ra.
Hiếm khi gặp được một cao thủ, hắn ta nhất thời ngứa tay cũng muốn đánh một trận, nhưng rất nhanh hắn ta đã hối hận rồi.
Thời gian chưa đến nửa nén nhang, hắn ta đã bị Lâm Bắc Phàm giẫm dưới chân.
Gương mặt đẹp trai áp đảo đó bị đánh cho bầm dập, mái tóc đen như gỗ mun bay bổng đó bị đốt tơi tả, bộ đồ trắng tinh như tuyết đó đó cũng bị đánh rách tả tơi.
Hắn ta nằm trên đất với vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
“Cảm ơn hai vị! Hôm nay bản tọa rất vui, ngày khác có cơ hội lại đánh nữa nhé!” Lâm Bắc Phàm đánh sướng tay rồi lập tức phủi mông đi mất.
Đao thánh bò dậy nhìn kiếm tiên còn thê thảm hơn mình, nói với vẻ vô cùng đồng cảm: “Huynh đệ, khiến ngươi chịu khổ rồi!”
“Đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh, cũng đừng hỏi ta Yên Tĩnh là ai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận