Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 490: Nói cũng bằng thừa

“Chỉ là lúc đó ta trộm báu vật thành công nên vô cùng đắc ý, khó khống chế được cảm xúc vì thế không nhịn được mới kêu lên, nói thái tử đội nón xanh này, vì thế người trong toàn thành đều biết hết!” Dạ Lai Hương cười khà khà, bảo.
Lâm Bắc Phàm chậc chậc, lắc đầu: “Lần này không phải cứt cũng thành cứt luôn rồi, chẳng trách người ta lại hận ngươi như thế!”
Dạ Lai Hương cười hềnh hệch, tròng mắt đảo một cách linh hoạt và kỳ quái, không biết lại nảy ra ý đồ xấu xa gì nữa.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Ta nói trước ngươi đừng làm loạn đấy nhé! Hạ Thiên Khung là người kế vị của Đại Hạ hoàng triều, đại diện cho Đại Hạ tới đây, nếu xảy ra chuyện ở đây sẽ có rất nhiều chuyện không dễ dàn xếp đâu! Đến khi ấy triều đình chúng ta cũng không bảo vệ được ngươi!”
Dạ Lai Hương phất tay: “Yên tâm, ta đã thay đổi hoàn lương rồi mà, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm! Ta đợi sau khi hắn ta rời khỏi Đại Võ rồi lại hành động sau, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Nhớ dịch dung ngụy trang đấy! Tốt nhất là ngụy trang thành Hạ hoàng, cha đánh con trai quá ư là bình thường!”
Dạ Lai Hương kích động vỗ đùi một cái: “Vẫn là ngươi âm hiểm hơn! Vậy cứ quyết định sảng khoái như thế đi!”

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới dịch quán tiếp đón thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung và đoàn người Đại Hạ.
Hắn chắp tay xin lỗi: “Điện hạ, hôm qua mạo phạm quá, vẫn mong được lượng thứ!”
“Lâm đại nhân nghiêm trọng quá rồi, ngươi bảo vệ mặt mũi của hoàng triều, có tội gì đâu?”
Hạ Thiên Khung nói một cách khách sáo: “Hôm qua sau khi bản cung trở về suy nghĩ lại, phát hiện ra bản thân mình biểu hiện thất lễ, vẫn mong Lâm đại nhân lượng thứ!”
“Điện hạ khách sáo rồi!”
Đôi bên hỏi han nhau một lúc, vừa nói vừa cười, ân oán trên triều hôm qua đã được gỡ bỏ như vậy.
“Điện hạ, lần đầu ngươi tới kinh thành có sắp xếp lộ trình gì không? Xin cứ nói ra, bản quan sẽ giúp ngươi thu xếp! Nếu không có sắp xếp gì vậy bản quan sẽ quyết định thay ngươi!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.
Hạ Thiên Khung lắc đầu: “Chưa có sắp xếp cụ thể gì cả, chỉ là đi dạo, đi bộ, ngắm cảnh, có gì không hiểu thì hỏi, coi như là tới đây nghỉ ngơi thả lỏng thôi!”
“Nhưng Dân Tâm thành bên ngoài kinh thành nhất định phải tới xem rồi!”
“Nghe nói Dân Tâm thành có thể chứa được hơn trăm vạn người, kết quả chỉ tốn chưa đến ba tháng đã xây dựng xong, được xưng là thần kỳ cũng không quá! Cho nên bản cung muốn được tận mắt chứng kiến tòa thành thần kỳ này trông thế nào!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Được, bản quan sẽ sắp xếp cho ngươi!”
Dân Tâm thành cũng không xa, ra khỏi cổng lớn kinh thành rồi đi về phía đông khoảng bảy, tám dặm đường là đến, cho nên mọi người cũng không vội vã mà chậm rãi xuất phát.
Sau khi có được sự đồng ý của thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung, mọi người quyết định đi dạo trong kinh thành trước, tham quan cảnh tượng ở kinh thành một lượt rồi thuận đường đến Dân Tâm thành.
Đi đến giữa đường lớn ở kinh thành, Hạ Thiên Khung vô cùng ngạc nhiên vì hắn ta phát hiện ra kinh thành này quá náo nhiệt.
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm, bên đường bày các sạp hàng chỉnh tề, đến đâu cũng có tiếng rao hàng và tiếng cười nói vui vẻ, mang đến cho người một loại cảm giác phát triển không ngừng, phồn vinh tươi đẹp.
Dưới sự so sánh, nước Đại Hạ của bọn họ lại thua kém hơn vài phần.
Không phải đều nói giang sơn Đại Võ như mặt trời lặn, quốc lực suy giảm, càng ngày càng thụt lùi hay sao?
Sao nhìn qua còn tốt hơn Đại Hạ bọn họ vậy?
Phải biết rằng, bây giờ Đại Hạ bọn họ đang lúc hưng thịnh, cho dù Đại Viêm hoàng triều cũng đang hưng thịnh như thế nhưng so với bọn họ thì vẫn kém hơn vài phần, cuối cùng lại không so được với Đại Võ hoàng triều xếp cuối danh sách!
Đoàn người đại diện của Đại Hạ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hình như tình báo sai rồi, không giống những gì bọn họ được biết trước đó.
Người trong cuộc ở ngay bên cạnh, vì thế bọn họ thử thăm dò: “Lâm đại nhân, kinh thành các ngươi vẫn luôn náo nhiệt như vậy sao?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Chỉ có thể nói là tàm tạm, không thể so được với Đại Hạ các ngươi!”
“Lâm đại nhân, ngươi khiêm tốn quá rồi!”
Hạ Thiên Khung cười bảo: “Bản cung vừa từ kinh thành Đại Hạ qua đây, nói thật, kinh thành của Đại Hạ chúng ta cũng không náo nhiệt như chỗ các ngươi đâu, thật khiến bản cung kinh ngạc quá, chúng ta tới đây để học hỏi kinh nghiệm quản lý tiến bộ của Đại Võ, vẫn mong đại nhân vui lòng chỉ giáo!”
“Thật ra cũng không có gì đâu!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Chỉ cần công chính liêm minh, nghiêm túc chấp pháp, bắt giữ tội phạm, bảo vệ quyền lợi cơ bản của dân chúng, khuyến khích sản xuất và kinh thương, để dân chúng đều có tiền kiếm, có cơm ăn hiển nhiên sẽ tốt lên thôi!”
Mọi người cạn lời, ngươi nói có khác gì không nói không?
Ai chẳng biết phải làm như vậy?
Vấn đề là biện pháp và chính sách kia kìa, đó mới là mấu chốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận