Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 204: Đoán xem cần bao nhiêu tiền

Cứ như thể, khoảng một canh giờ trôi qua, Lâm Bắc Phàm chỉ huy các học trò chế tạo ra một cái ván lớn dài năm trượng, rộng năm trượng rồi đẩy nó ra giữa dòng sông, trôi nổi trên sông.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, đây chính là tàu đệm khí, món lợi khí trên mặt nước mà thần nghiên cứu và chế tạo ra, mời bệ hạ xem!"
Nữ đế há hốc miệng, các quan cũng há hốc miệng!
Nhìn tấm ván gỗ lớn đang nổi lềnh bềnh giữa dòng sông, ai nấy cũng đều sửng sốt!
Mãi một lúc lâu sau, nữ đế mới chỉ tay vào tấm ván gỗ lớn trên dòng sông, hỏi: "Lâm ái khanh, đây chính là lợi khí trên mặt nước mà ngươi nói đấy à?"
"Đúng vậy!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm chỉ vào tấm ván gỗ lớn trên sông với vẻ mặt mờ mịt: "Lâm ti nghiệp, không phải ngươi nói sẽ chế tạo nên thuyền sắt cỡ lớn sao? Đây chính là... thuyền sắt cỡ lớn mà ngươi nói đấy à?"
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt: "Tiền đại nhân, chắc là ngươi nhớ nhầm rồi! Từ trước đến nay bản quan luôn gọi nó là lợi khí trên mặt nước chứ đâu có hứa hẹn gì tới thuyền sắt cỡ lớn nổi trên mặt nước đâu! Hơn nữa, mới ba tháng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế có lẽ còn chẳng chuẩn bị nổi số sắt cần dùng để làm thuyền, ngươi bảo ta chế tạo thuyền sắt cỡ lớn bằng cách nào đây hả?"
Hộ bộ thượng thư nghẹn lời!
Hình như đúng là hắn luôn nhấn mạnh về món lợi khí trên mặt nước chứ chưa từng nói sẽ chế tạo thuyền sắt cỡ lớn!
Nhưng khi nhắc tới lợi khí trên mặt nước, mọi người đều không kìm lòng được mà liên tưởng đến thuyền sắt cỡ lớn, bởi vì chỉ có thuyền sắt cỡ lớn mới xứng với cái danh lợi khí trên mặt nước mà thôi!
Nhưng bây giờ, một vấn đề khác lại xuất hiện.
"Lâm ái khanh, ngươi nói đây là lợi khí trên mặt nước nhưng trông thứ này có giống lợi khí trên mặt nước chút nào đâu cơ chứ? Nó có thể làm gì được?" Nữ đế vô cùng rối rắm.
Hắn nói đây là tàu đệm khí nhưng lại chẳng giống một con tàu chút nào cả.
Trông tấm ván được ghép lại từ mấy cây gỗ kia, có lẽ chỉ mấy con sóng lớn đã đủ đánh nó tan xác rồi.
Các quan cũng không kìm lòng được mà gật đầu.
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Bệ hạ, ngươi đừng thấy nó đơn sơ như thế mà nhầm! Thật ra nó có thể chở được hàng hóa và con người đấy! Thần dám cam đoan rằng, hàng trăm người đứng trên tàu đệm khí này thì nó cũng không chìm đâu!"
"Ngươi nói thật không?"
"Bệ hạ có thể thử mà xem!"
Nữ đế lập tức phất tay: "Cho mười người lên trước xem sao!"
Có mười binh lính lập tức bước lên tàu đệm khí, vẫn bình an vô sự.
"Thêm mười người nữa!"
Lại có thêm mười binh lính bước lên tàu đệm khí, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
"Thêm hẳn hai mươi người đi!"
Hai mươi binh lính nữa bước lên tàu đệm khí và vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Cứ như thế, số lượng binh lính được tăng thêm, nhưng tàu đệm khí vẫn vững vàng mà nổi trên dòng sông.
Mãi tới khi đạt tới một trăm người, nó vẫn không có dấu hiệu bị chìm xuống.
Lần này, cuối cùng thì mọi người cũng nhìn nó bằng ánh mắt khác.
"Chỉ một tấm ván vuông này mà lại chở được hơn trăm người!"
"Những người này đều là thanh niên và đàn ông cường tráng, coi như mỗi người bảy mươi lăm cân, thì tải trọng của nó đạt tới bảy mươi lăm nghìn cân! Thật đáng sợ!"
"Thứ này trông cũng đâu có giống thuyền, tại sao lại chở được nhiều người như vậy chứ?"
"Rốt cuộc là nguyên lý thế nào? Chẳng lẽ là do những túi khí đó ư?"
...
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bệ hạ, ở trên đó còn rất nhiều chỗ trống, hay là tiếp tục phái thêm vài binh lính đứng lên xem rốt cuộc có thể đứng được bao nhiêu người!"
"Ái khanh nói có lý lắm!" Nữ đế phất tay.
Thế là lại có thêm mười binh lính nữa đứng lên tàu đệm khí.
Cứ như thế, số người không ngừng tăng lên.
Một trăm mười người!
Một trăm hai mươi người!
Một trăm ba ngươi người!
...
Cuối cùng, đã gần hai trăm người đứng trên tàu đệm khí.
Mọi người phải chen chúc nhau vì không còn chỗ đứng, nhưng tàu đệm khí vẫn không hề chìm xuống.
"Chuyện này... đúng là kỳ tích!"
"Chỉ là một con tàu được dựng lên từ mấy cây gỗ, mà lại chở được hơn hai trăm người!"
"Tải trọng của nó đã bằng với con thuyền lớn thông thường rồi!"
"Rốt cuộc sao lại như thế nhỉ?"
...
Mọi người rất sửng sốt.
"Như các vị đã thấy!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: "Một trong những lợi ích lớn nhất của con tàu đệm khí này chính là khả năng vận chuyển hàng hóa! Cho dù số binh lính này nhiều gấp đôi cũng chưa chắc nó đã chìm xuống! Ở đây, ta muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân một vấn đề, mọi người thấy để chế tạo một con tàu đệm khí cần phải dùng bao nhiêu tiền?"
Mọi người không khỏi ngẫm nghĩ.
Trong đó, Công bộ thượng thư Vương Như Thủy lên tiếng trước: "Để chế tạo một chiếc thuyền lớn có thể chở được hai trăm người, xét theo chi phí mà Công bộ bọn ta sử dụng thì tổng cộng cần một nghìn lượng có dư! Nếu giao cho phường thuyền thủ công làm riêng thì giá sẽ cao hơn một chút, khoảng một nghìn bốn trăm lượng! Lấy một con số trung bình đi, bản quan đoán rằng cần dùng một nghìn hai trăm lượng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận