Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 188: Một đôi xấu tính

Lâm Bắc Phàm nghe xong lại cảm thấy rất đáng sợ.
Che giấu kho báu bằng cách này đúng là diệu kế!
Đã giấu hơn hai trăm năm rồi mà vẫn chưa có ai mò tới chỗ kho báu, cũng chưa ai biết được kho báu đang ở đâu!
Những người biết chuyện, sau khi chuyển tiền ra bên ngoài đều sẽ tự tử!
"Nhưng quả thực Lâm công tử đã khiến ta phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác đấy!"
Tử Nguyệt nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt tán thưởng: "Sau khi ta nói ra số tiền cất trong kho báu, ánh mắt ngươi vẫn bình thản như cũ, không hề nảy sinh ý định tham lam!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ đứng đắn: "Tất nhiên rồi, quân tử thích tiền nhưng sẽ kiếm tiền bằng cách có đạo đức!"
Tử Nguyệt lại càng coi trọng hắn hơn nữa: "Công tử nói hay lắm!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục tỏ vẻ ngay thẳng: "Tiền tự mình tham được mới yên tâm mà tiêu!"
Tử Nguyệt: "Trời ạ!"
Vừa rồi suýt thì hiểu lầm ngươi!
Ngươi vẫn là cái tên trẻ tuổi tham tiền đó, chẳng thay đổi chút nào!
Đồ quan lại đáng ghét!
Hại ta dành cảm tình uổng phí cho ngươi!
"Quay lại chuyện chính đi, ngươi sẽ không khởi nghĩa thành công đâu! Có quá nhiều thiếu sót, nếu không bị hủy diệt trong tay ta thì cũng sẽ bị hủy diệt trong tay người khác mà thôi, thậm chí là bị hủy diệt trong tay chính mình ấy chứ!"
Tử Nguyệt đứng bật dậy, hơi cúi người, nói với vẻ tâm phục khẩu phục: "Cảm ơn Lâm công tử đã chỉ dạy, tiểu nữ tử đã nhận được không ít lợi ích!"
Lâm Bắc Phàm không để bụng thái độ của nàng mà phất tay: "Không có gì, ta đang rảnh rỗi buồn chán nên tâm sự với các ngươi ấy mà! Giờ không tâm sự nữa, chúng ta nên nói về chuyện chính thôi!"
"Chuyện chính sao?" Tử Nguyệt hơi ngơ ngác, đây chẳng phải chuyện chính đó sao?
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, nói: "Tử Nguyệt cô nương, thân phận của ngươi đã bại lộ, là kẻ đứng sau Thiên Nhất Giáo, vị công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều! Nếu ta nói ta sẽ báo cáo chuyện này lên triều đình thì ngươi sẽ thế nào đây?"
Tử Nguyệt hoàn toàn bối rối!
Không ngờ nàng lại bị hắn uy hiếp lại!
Nói thật, nếu thân phận của nàng bại lộ, nàng chỉ có thể liều mạng mà chạy trốn!
Tử Nguyệt hơi tức giận: "Lâm công tử, ngươi muốn thế nào hả?"
"Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi trả đủ số tiền để bịt miệng ta thì ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"
Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra, nói với vẻ rất biết điều.
"Lâm công tử, không phải ngươi vừa nói quân tử thích tiền nhưng sẽ kiếm tiền bằng cách có đạo đức đó sao?"
"Đúng vậy, đây chính là cách kiếm tiền có đạo đức của ta!" Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, đáp: "Cưỡng đoạt chẳng phải là chuyện mà tham quan nên làm hay sao? Chắc là ta không làm sai đâu nhỉ?"
Tử Nguyệt: "Vãi!"
Tử Nguyệt kiềm chế cơn giận, hỏi: "Lâm Bắc Phàm, ngươi muốn bao nhiêu?"
Đến hai chữ công tử cũng không chịu gọi nữa, có thể thấy nàng đang tức giận đến mức nào!
"Thế thì phải xem các ngươi có bao nhiêu tiền đã, các ngươi có bao nhiêu thì ta muốn bấy nhiêu!" Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra rồi nắm chặt lại.
Tử Nguyệt hít vào một hơi: "Lòng tham của ngươi cũng lớn quá nhỉ!"
"Mau suy nghĩ đi! Ta mà ra khỏi cánh cửa này rồi thì có lẽ không điều khiển nổi cái miệng của mình đâu đấy!"
Thị nữ hoảng sợ: "Công chúa, chuyện này..."
"Làm theo đi!"
"Vâng, thưa công chúa!"
Thị nữ đưa hết toàn bộ số tiền đang có cho Lâm Bắc Phàm.
Ngoài một ít vàng bạc ra thì cũng chỉ có ngân phiếu, tổng giá trị khoảng một trăm vạn lượng.
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, hắn ra ngoài tham gia hội thơ mà còn kiếm được một khoản tiền nữa!
Phí đi lại này xứng đáng đấy!
"Giờ ngươi đã lấy tiền rồi, biết nên làm như thế nào chứ?" Tử Nguyệt nói với vẻ bực bội.
"Yên tâm đi, mặc dù con người ta tham lam nhưng cũng có nguyên tắc!" Lâm Bắc Phàm híp mắt cất tiền vào túi quần: "Trong ba ngày tới, ta chắc chắn sẽ ngậm chặt miệng không nói gì dù chỉ một chữ! Nhưng sau ba ngày đó thì khó nói đấy!"
"Hừ! Mong rằng ngươi biết giữ lời hứa!" Tử Nguyệt nói một cách oán hận.
Sau đó, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng, quay lại chỗ tổ chức hội thơ.
Thật ra đã nửa canh giờ trôi qua, mọi người đã mòn mỏi trông chờ bọn họ từ lâu.
"Trạng nguyên lang và Tử Nguyệt cô nương ra ngoài rồi!”
"Cuối cùng cũng chịu ra ngoài, ta đã chờ tới lúc hoa tàn cả rồi!"
"Còn không ra là ta bỏ đi đấy!"

"Trạng nguyên lang, Tử Nguyệt cô nương, các ngươi làm gì mà lâu vậy chứ?" Có người tò mò hỏi.
Mọi người đều dựng thẳng tai lên mà nghe.
Lâm Bắc Phàm vỗ vào túi quần có hơi nặng của mình, đáp trong sự vui vẻ khôn cùng: "Tử Nguyệt cô nương tài nghệ song toàn, ngoại hình xinh đẹp lại có trí tuệ, cho nên ta và nàng ấy ở trong phòng trò chuyện rất vui! Bọn ta đã nói về nhân sinh, về lý tưởng, hiểu ra khá nhiều chuyện, thời gian cứ thế mà trôi qua!"
"Lâm công tử nói có lý lắm! Tiểu nữ tử và Lâm công tử chỉ hận gặp nhau quá muộn, mới một lúc mà đã quên mất thời gian, mong mọi người thứ lỗi!" Nói rồi, nàng còn trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ căm ghét, lại trông cứ như đang liếc mắt đưa tình.
Trái tim của mọi người vỡ tan tành!
Quả nhiên hai người bọn họ có gian tình!
Nhân sinh và lý tưởng thì có gì hay ho mà nói chứ?
Chẳng phải mấy chuyện đó cũng chỉ nói được mấy câu thôi hay sao?
Nếu người ta không có ý gì với ngươi thì có ai lại đồng ý bồi dưỡng tình cảm với ngươi cơ chứ?
Lại còn mặc kệ mấy người bọn ta ở bên ngoài ăn cơm chó mà tình chàng ý thiếp, tình tứ với nhau nữa chứ…
Các ngươi có nghĩ tới cảm nhận của bọn ta không hả?
Đúng là một đôi xấu tính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận