Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 602: Thằng khốn

Binh sĩ Giang Nam lại dao động.
Đúng thế, cứ đánh thế này thì còn tương lai gì nữa?
Bọn họ đi theo Giang Nam vương chủ yếu là vì miếng ăn, bảo bọn họ sống mà giờ đến cơm cũng không có thì sống kiểu gì?
Đánh qua bờ bên kia vẫn bị đối phương giết chết thôi!
Kiểu gì cũng phải chết, vậy chi bằng về nhà trồng cỏ còn có khả năng được sống!
Giang Nam vương trông thấy ánh mắt của mọi người xong thì thầm than không hay rồi, hắn ta lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ, khó khăn chỉ là tạm thời, chúng ta có thể khắc phục! Bản vương hứa chỉ cần đánh sang bờ bên kia thì sẽ có lương thực, có rượu có thịt! Các ngươi muốn gì có nấy!”
Lâm Bắc Phàm lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, có tất cả! Chỉ cần các ngươi cố gắng đủ, vương gia của các ngươi chắc chắn sẽ được sống cuộc sống mà hắn ta mong muốn! Hắn ta có thể ăn cá ăn thịt, có thể mặc vải vóc lụa là, có thể trái ôm phải ấp, thậm chí còn có thể khoác long bào, ngồi lên hoàng vị! Thế còn các ngươi thì sao, các ngươi nhận được cái gì?”
“Các ngươi chỉ có thể tiếp tục ăn đất, uống nước lã, tiếp tục bữa no bữa đói, chịu đói chịu rét, biết đâu còn đi gặp Diêm Vương trước ấy chứ!”
“Nói trắng ra thì Giang Nam vương hoàn toàn không quan tâm gì đến tính mạng của các ngươi! Bởi lẽ trước nay hắn ta là kẻ vô tình vô nghĩa, một kẻ ích kỉ và tư lợi!”
“Ầm!”
Âm thanh này đã tạo thành một gợn sóng cực lớn trong lòng mọi người, khiến tâm thần bọn họ chao đảo!
Chỉ cần bọ họ cố gắng đủ thì Giang Nam vương có thể trải qua cuộc sống mà hắn ta mong muốn!
Hắn ta có thể ăn thịt ăn cá, có thể có cuộc sống giàu sang, có thể trái ôm phải ấp, thậm chí có thể khoác hoàng bào lên người, sở hữu thiên hạ!
Mà bọn họ vẫn chỉ có thể ăn đất và uống nước bẩn như cũ, tiếp tục ăn bữa nay không biết bữa mai ra sao, tiếp tục nhịn đói nhịn khát, nói không chừng còn có thể tới chỗ Diêm Vương gia báo tên…
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy lời Lâm Bắc Phàm nói có lý, trong lòng cũng dần sụp đổ!
Nếu đã như vậy, tại sao còn phải cố gắng? Tại sao còn phải liều mạng?
Bản thân đánh đổi nhiều như thế, đến ngay cả mạng cũng không cần, chỉ để Giang Nam vương được sống tốt hơn?
Mà mình thì tiếp tục ăn đất? Tiếp tục chịu khổ?
Trong lúc nhất thời, sĩ khí của quân Giang Nam giảm mạnh, đã không còn sức chiến đấu nữa!
Giang Nam vương hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Các vị tướng quân đừng nghe tên khốn Lâm Bắc Phàm này nói lung tung! Hắn hoàn toàn chỉ đang gây khiêu khích, ly gián chúng ta! Bản vương vẫn luôn coi các vị như huynh đệ ruột thịt, quan tâm và yêu mến còn không kịp nữa là…”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bật cười thành tiếng: “Giang Nam vương, ai thèm tin lời này của ngươi? Ngươi nhìn bản thân ngươi trước đi, ăn đến béo núng béo nính, ăn đến phát phì, cả người mập ú, lôi ra ép dầu cũng đủ cho toàn quân nhóm lửa nấu cơm rồi đấy!”
“Ngươi lại nhìn lính của ngươi đi, các huynh đệ ruột thịt trong miệng ngươi, người nào cũng gầy như cây sậy, người nào cũng gầy đến mức da bụng dính da lưng, có người nào đối xử với huynh đệ như ngươi không?”
“Ngươi đúng là bám lên người huynh đệ mình mà hút máu của bọn họ, ăn thịt của bọn họ, lóc xương của bọn họ, còn muốn khống chế linh hồn của bọn họ, khiến bọn họ bán mạng cho ngươi… Từ trong ra ngoài đều bị ngươi lợi dụng triệt để, không hề lãng phí một chút nào cả.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi còn dữ hơn cả hổ!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Lời nói của Lâm Bắc Phàm rơi vào trong lỗ tai của quân Giang Nam lại đập ra một gợn sóng khổng lồ khác.
Quân tâm tiếp tục dao động, sĩ khí tiếp tục sụt giảm.
Giang Vương nam nổi đóa: “Thằng khốn Lâm Bắc Phàm nhà ngươi, câm miệng ngay cho bản vương!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Sao thế? Ngươi dám làm lại không dám cho người khác nói sao? Trước khi ngươi phản bác bản quan hãy che cái bụng như có bầu ba tháng của ngươi cho kỹ đi, như vậy nói chuyện còn đáng tin hơn đấy!”
Giang Nam vương tức không chịu được: “Thằng khốn!”
Cái miệng này quá cay độc, nhát nào cũng chí mạng, nhát nào cũng rướm máu!
Chỉ vài ba lời đã đánh bay sạch sĩ khí của quân Giang Nam!
Bây giờ hắn ta hoàn toàn không sang được bờ đối diện để băm thây Lâm Bắc Phàm ra làm nghìn mảnh!
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng hô: “Các binh sĩ Giang Nam, các ngươi vì sinh mạng nên mới dốc sức phục vụ Giang Nam vương, bản quan vô cùng thấu hiểu! Nhưng bây giờ các ngươi đã không thể sống tiếp được nữa, tại sao còn muốn tiếp tục bán mạng cho hắn ta?”
“Con kiến còn sống tạm bợ được, còn các ngươi như vậy đúng là tự tìm đường chết! Nếu đã như thế, tại sao không chọn một con đường sống khác?”
Trong quân Giang Nam có người nhìn qua với vẻ ngơ ngác.
“Một con đường khác sao?”
“Chúng ta… có đường sống khác sao?”
“Đương nhiên có rồi!’
Giọng nói của Lâm Bắc Phàm trở nên ôn hòa: “Thật ra nói đến cùng các ngươi đều là con dân của Đại Võ, đều là đội quân con em của Đại Võ, chẳng qua bị người có lòng lợi dụng, đi lầm đường mà thôi!”
“Nhưng bệ hạ của chúng ta vẫn bằng lòng tiếp nhận các ngươi như cũ, Đại Võ chúng ta vẫn bằng lòng chấp nhận các ngươi!”
“Chỉ cần các ngươi buông vũ khí xuống và bơi đến bờ bên này cúi đầu nhận tội, chấp nhận sự thống trị của triều đình chúng ta! Bản quan đảm bảo các ngươi chắc chắn sẽ có một miếng cơm no bụng, nói không chừng còn có thể ăn được thịt, uống được rượu!”
“Triều đình ta đối đãi với binh lính xưa nay luôn hào phóng nhất! Mấy ngày qua các ngươi chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, không cần bản quan phải nói nhiều nữa!”
“Hơn nữa, nếu các ngươi đều đầu hàng vậy cũng không cần đánh trận nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận