Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 677: Về sau sẽ dùng đến

“Không có! Chỉ có trồng nhiều đời lúa, chọn những giống tốt, cho đến khi tạo ra được lúa nước có tính ổn định hơn thì mới được! Có điều chuyện này cần rất nhiều thời gian, ngắn thì năm, sáu năm, dài thì ba, bốn chục năm! Vậy nên vi thần mới xin tiền hỗ trợ để nghiên cứu vấn đề này!”
Lâm Bắc Phàm lại bịa ra một cái lí do hợp tình hợp lý để kiếm kinh phí.
Nữ đế lớn giọng nói: “Bắt buộc phải nghiên cứu! Dẫu chỉ tăng sản lượng vài cân cũng là một tiến bộ rất lớn rồi!”
“Bệ hạ nói phải!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thực ra lúa Thái Bình không nhân giống được, trước mắt đây lại là một chuyện tốt!”
Nữ đế lấy làm lạ, hỏi: “Ái khanh ngươi nói vậy là sao?”
“Bệ hạ, thực ra lương thực cũng là một loại vũ khí, hơn nữa còn là vũ khí lợi hại nhất!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Lúa Thái Bình cho sản lượng cao, ai cũng muốn có được nó! Thế nhưng muốn có được lúa Thái Bình thì chỉ có thể lấy từ chỗ triều đình chúng ta! Cứ thế, bọn họ sẽ phải chịu sự thống chị của triều đình ta, chẳng phải sao? Bọn họ có thể không nghe lệnh của triều đình ta sao? Về sau, Đại Võ có bị chia tách cũng khó!”
Hai mắt nữ đế sáng rực, bách quan cũng vậy!
Như Lâm Bắc Phàm nói, lương thực chính là vũ khí cực kỳ lợi hại! Có nó là dân chúng toàn quốc sẽ phải nghe theo triều đình!
Ai không nghe thì không có lương thực!
Nữ đế kích động nói: “Hay, hay lắm! Lúa Thái Bình đúng là một thứ tốt, trẫm thích vô cùng! Có nó rồi không những có thể định quốc an bang mà còn bảo vệ được quyền thống trị của triều đình, khiến thiên hạ một lòng với triều đình! Ha ha!”
“Bệ hạ nói phải!” Bách quan đồng thanh hô.
“Lâm ái khanh, lúa Thái Bình là do ngươi chế tạo ra, cũng do ngươi đẩy mạnh trồng trên cả nước, giúp nhân dân cả nước có lương thực để ăn! Ngoài ra, ngươi còn nghĩ ra cách khôi phục nguyên khí! Cố gắng trong ba năm, Đại Võ sẽ được tái tạo!”
“Bệ hạ, tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Nhận được mệnh lệnh của nữ đế xong, Lâm Bắc Phàm bèn lập tức bắt đầu bận rộn.
Hắn triệu tập bách quan văn võ, phổ biến cách khôi phục nguyên khí cho bọn họ.
Kế sách rất hay, nhưng quan trọng là thực hiện như thế nào.
Nếu những kẻ bề dưới không nghe lời, không cố gắng chấp hành thì kế sách có tốt đẹp cách mấy đi chăng nữa cũng vô dụng.
Thế nên Lâm Bắc Phàm đã nói thẳng.
Hắn sẽ kiểm tra đột xuất, một khi phát hiện có người không cố gắng thì sẽ lập tức hỏi tội.
Không những hỏi tội mà còn lục soát nhà nữa.
Nếu tình hình nghiêm trọng còn có thể chặt đầu.
Bách quan run như cầy sấy, ai cũng gật đầu đồng ý.
Hiện giờ bọn họ hơi không sợ nữ đế nữa, ngược lại cực sợ Lâm Bắc Phàm.
Nữ đế còn nói lí, còn quan tâm đến thể diện của hoàng gia, bảo vệ pháp độ của triều đình, còn Lâm Bắc Phàm thì ngang ngược, không nể tình gì cả.
Hắn sẽ thực sự đi lục soát nhà, lục soát cực kì ghê gớm luôn!
Không cần biết tiền bạc châu báu của ngươi ở đâu, hắn đều có thể tìm ra. Nếu lai lịch không rõ ràng thì hắn sẽ cuỗm đi hết.
Tham quan không sợ quan thanh liêm, mà sợ nhất là quan còn tham hơn cả tham quan!
Lâm Bắc Phàm tham hơn bọn họ, quyền lực cũng cao hơn bọn họ, hắn còn chẳng nể tình riêng, ấy mới là điều đáng sợ nhất!
Vậy nên cách khôi phục nguyên khí này đã được tiến hành một cách thuận lợi. Bên cạnh đó việc nhân rộng trồng lúa Thái Bình cũng không gặp trắc trở gì.
Ba nơi Giang Nam, Võ Tây và Ký Bắc đều không còn lương thực, hiện giờ triều đình cung cấp lương thực miễn phí thì ai mà chẳng muốn?
Bách quan văn võ tận mắt trông thấy giống lúa này cho sản lượng cao, bọn họ còn muốn xin Lâm Bắc Phàm một ít…
Buổi tối, tại thư phòng Lâm phủ, Lâm Bắc Phàm vẫn đang làm việc, thực thi chính sách khôi phục nguyên khí.
Còn Mạc Như Sương thì ở trong phòng bếp, nàng đang bận bịu nấu tổ yến.
Lý Sư Sư bước tới, trông thấy Mạc Như Sương mặt mày toàn tro đen bèn mỉm cười: “Như Sương, ngươi đang làm gì thế?”
“Ta đang nấu tổ yến cho công tử!” Mạc Như Sương nói.
“Chút chuyện nhỏ này giao cho người làm là được rồi!” Lý Sư Sư nói.
Mạc Như Sương lắc đầu: “Không được đâu, vì quê hương ta mà công tử đã làm rất nhiều chuyện, ta thực sự không biết phải báo đáp thế nào, nên mới nấu một bát canh cho hắn, đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm được!”
“Hóa ra là vậy, Như Sương, ngươi có lòng rồi, thiếp thân sẽ giúp ngươi!” Lý Sư Sư mỉm cười.
Mạc Như Sương có hơi kinh ngạc: “Sư Sư, ngươi biết nấu tổ yến sao?”
Trong ấn tượng của nàng, Lý Sư Sư là một thuộc kiểu mẫu con gái nhà quyền quý, tinh thông cầm kỳ thi họa, thơ ca các thứ, mười ngón tay không dính nước xuân, sao nàng lại biết làm những việc này.
“Thực ra ở nhà rảnh rỗi buồn chán nên ta đã học, nấu cơm xào đồ ăn ta đều biết một chút, biết đâu sau này sẽ dùng đến!” Lý Sư Sư nhẹ nhàng xắn tay áo lên, nàng mỉm cười.
Mạc Như Sương không hiểu: “Về sau sẽ dùng đến?”
Chỉ cần ngươi ở Lâm phủ thì sẽ có người hầu hạ, sao phải dùng đến chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận