Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 357: Vẫn còn chậm lắm

Lão thần ở bên cạnh trông thấy vậy bèn tiếp lời tam hoàng tử, hắn ta cười, nói: “Lâm tế tửu, là thế này! Lần này điện hạ nhà chúng ta dẫn đội ngũ tới Đại Võ tham gia thi đấu, bệ hạ và bách tính Đại Viêm vô cùng kì vọng vào điện hạ!”
“Nếu như Đại Viêm mà thua thì khi trở về điện hạ không biết phải bẩm báo thế nào, thế nên hy vọng Lâm tế tửu có thể nhường một chút lúc thi đấu để Đại Viêm chúng ta giành được chiến thắng. Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong tế tửu đừng chê cười!”
Nói đoạn, hắn ta đưa một cái hộp tinh xảo ra.
Lâm Bắc Phàm mở ra xem, tổng cộng có ba mươi vạn lượng bạc.
“Mong Lâm tế tửu thành toàn, bản cung vô cùng cảm kích!”
Tam hoàng tử chắp tay nói. Lâm Bắc Phàm lấy một thỏi bạc bên trong chiếc hộp ra, hắn búng đầu ngón tay, âm thanh lanh lảnh.
Đây đúng là một con số không nhỏ, dựa theo chức quan hiện giờ của Lâm Bắc Phàm thì đây là số tiền mà hắn phấn đấu cả đời trong triều cũng chưa chắc đã kiếm được.
Tuy nhiên, sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại lộ vẻ lưỡng lự, hắn nói: “Tam hoàng tử điện hạ, tâm ý của ngươi ta đã thấy! Song nói thật lòng thì với chút tiền này mà ngươi muốn ta làm việc cho ngươi thì khó lắm!”
Tam hoàng tử và lão thần nhìn nhau, trong lòng bọn họ thầm nhủ cái tên này quả nhiên là một kẻ tham lam, ba mươi vạn lượng mà cũng chẳng đủ thỏa mãn hắn.
Sắc mặt tam hoàng tử sầm xuống, lão thần bèn hỏi: “Lâm tế tửu, ngươi muốn bao nhiêu?”
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Kiểu gì thì cũng phải một trăm vạn lượng.”
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Một trăm vạn lượng, lòng tham của ngươi cũng lớn thật đấy!
Lão thần trầm giọng nói: “Lâm tế tửu, yêu cầu này của ngươi hơi quá đáng rồi đó! Chúng ta chỉ cần ngươi nhường một chút thôi để Đại Viêm ta giành được chiến thắng, ngươi cũng không phải hy sinh gì quá lớn, ba mươi vạn vẫn chưa đủ hay sao?”
“Vương đại nhân, ngươi nói khéo quá!”
Lâm Bắc Phàm cười một tiếng đầy lạnh lùng: “Ngươi có biết nếu như ta thua trong trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm thì sẽ tổn thất bao nhiêu không?”
“Nguyện được nghe rõ ràng!”
Lão thần nói.
“Trải qua chuyện ngày hôm nay, danh tiếng của bản quan đã vang xa, tiếng lành đồn khắp! Lúc này đã giỏi thì lại càng phải cố gắng để giỏi hơn nữa, nhưng nếu ta thua thì danh tiếng của ta sẽ tụt dốc không phanh, bị người người chê cười.”
“Điều này đồng nghĩa với việc những gì ta khó khăn lắm mới xây dựng được sẽ biến thành lời hay tiếng đẹp của Đại Viêm các ngươi hết!”
“Người ta hay nói tiền tài như cặn bã, danh tiếng tựa ngàn vàng mà!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Ta hy sinh danh tiếng của ta để thành toàn cho danh tiếng của Đại Viêm các ngươi, chẳng lẽ ta chỉ được bồi thường ba mươi vạn lượng thôi ư?”
“Chuyện này…”
Tam hoàng tử và lão thần nhìn nhau.
“Hơn nữa trừ danh tiếng ra thì còn ảnh hưởng tới cả tương lai của bản quan nữa!”
Lâm Bắc Phàm bỏ thỏi bạc trong tay xuống, hắn vừa uống rượu vừa nói: “Mấy hôm nay bản quan đã lập nhiều công lao cho triều đình! Hiện giờ thời cơ đã chín muồi, chỉ cần thắng trong trận đấu với Đại Viêm là bệ hạ sẽ vô cùng vui vẻ, bách quan mừng rỡ, bách tính hân hoan, và chắc chắn bản quan sẽ được thăng chức!”
“Hiện giờ ta đã là quan hàng chính tứ phẩm của triều đình, nâng thêm một bậc là thành quan hàng tam phẩm, có thể nói là trọng thần của triều đình! Tam hoàng tử điện hạ, Vương đại nhân, nếu đổi lại là các ngươi thì các ngươi có bằng lòng từ bỏ tương lai của mình chỉ bởi ba mươi vạn lượng hay không?”
Hai người kia lại kinh ngạc một lần nữa: “Chuyện này…”
Nếu đổi lại là bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ không bằng lòng!
Nếu như có thể trở thành quan hàng tam phẩm thì ba mươi vạn lượng kia có là gì?
Trở thành quan hàng tam phẩm đồng nghĩa với việc chức quan tăng cao, quyền lực mở rộng, muốn kiếm tiền là chuyện vô cùng dễ dàng, chẳng phải sao?
Làm tri phủ “thanh liêm” có ba năm mà còn thu được cả mười vạn lượng bạc cơ mà!
Thậm chí đến cả tri phủ hàng tứ phẩm cũng kiếm được cả chục vạn lượng bạc chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi.
Vậy thì quan hàng tam phẩm trong triều há chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều?
“Lâm tế tửu, ngươi muốn thăng quan thật à?”
Lão thần Vương đại nhân không nhịn được hỏi.
“Đó là điều đương nhiên, bản quan lừa các ngươi để làm gì?”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lộ vẻ không vui.
“Vậy thì chúc mừng Lâm tế tửu!”
Lão thần chắp tay nói lời chúc mừng.
Người như hắn ta đã cố gắng cả nửa đời, cố đến mức tóc bạc trắng mới có thể bước vào triều đình, trở thành trọng thần của triều đình.
Ấy thế mà đối phương tuổi còn trẻ mà đã sắp trở thành quan hàng tam phẩm, hắn không khiến người khác ngưỡng mộ mới là lạ!
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Đừng chúc mừng nữa, chuyện này có gì đáng chúc mừng đâu!”
“Thăng quan tiến chức mà không vui ư?”
Tam hoàng tử và lão thần ngớ người.
Lâm Bắc Phàm lại thở dài thườn thượt, sắc mặt hắn đượm buồn: “Đương nhiên rồi, tại cái tốc độ thăng quan này chậm quá mà! Như ngày xưa, trung bình mỗi tháng ta được thăng chức một lần, tốc độ luôn rất ổn định! Mà bây giờ đã hơn hai tháng, gần ba tháng mới được thăng lên một bậc, kém xa so với ngày trước nên ta cũng ngại nói lắm!”
Tam hoàng tử và lão thần tức tối!
Phải biết rằng đó là quan hàng tam phẩm, là trọng thần chân chính của triều đình, được hoàng đế tin tưởng, trong tay nắm biết bao quyền lực, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến quốc sách, đây đâu phải chức quan dễ dàng có được?
Trong ba tháng thôi mà ngươi đã đạt được những thành tựu như vậy mà ngươi vẫn chê chậm? Ngươi còn không biết ngại mà nói ra?
Đúng là… đúng là tức quá đi mất!
Tam hoàng tử và lão thần bực bội vô cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận