Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 294: Lão tiên sinh dụng tâm rồi

Tiếp đó, mọi người lại tiếp tục bàn chuyện sách y.
Thực chất chủ yếu là ba người nhà lão già hỏi, còn Lâm Bắc Phàm chỉ đáp, một canh giờ cứ thế trôi qua.
Lâm Bắc Phàm nói đến mức khô cả miệng, còn mọi người ai cũng nghe một cách hăng say.
Điều đáng ngạc nhiên là những kiến thức y học khô khan khó hiểu lại trở nên thú vị và rõ ràng hơn rất nhiều qua lời kể của Lâm Bắc Phàm, nhờ hắn mà mọi người học được thêm rất nhiều điều.
Nhất là ba người làm đại phu kia, bọn họ là những người được lợi nhất, cảm giác như thể bức mây mù đã được vén ra và bọn họ lại trông thấy bầu trời.
Nhìn gương mặt trẻ trung trước mắt kia mà cứ như trông thấy thần y!
“Về tổng thể mà nói thì cuốn sách y này rất được, viết rất rõ ràng và tỉ mỉ, có thể xem là bách khoa toàn thư về y học, lão tiên sinh dụng tâm rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Đa tạ đa tạ…”
Lão tiên sinh cúi đầu, hắn ta thực sự rất biết ơn.
Hắn ta đã bỏ ra hơn sáu mươi năm, cả ba thế hệ trong nhà cùng nhau cố gắng mới viết được một cuốn sách y học, hắn ta còn lấy làm tự hào về cuốn sách đó!
Chẳng ngờ hắn ta cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ khi đứng trước chàng thiếu niên này!
Hắn không chỉ nêu ra những sai sót trong cuốn sách mà còn chia sẻ phương pháp cứu chữa người bệnh, để bọn họ được hưởng lợi.
Hắn ta cảm giác khi đứng trước mặt chàng thiếu niên này, hắn ta chẳng khác gì một đứa trẻ mới tập đi.
Hai người còn lại cũng lắc đầu liên tục, trên mặt đầy nét xấu hổ!
“Đây là một cuốn sách y hay, quả thực nên được in ấn phát hành! Các ngươi chỉnh sửa sách xong thì lại tới gặp ta, ta sẽ đánh giá cho!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Ba người nhà lão già mừng rỡ nói: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Lúc này, lão già lại cắn răng bảo: “Tế tửu đại nhân, thảo dân vẫn còn một chuyện nữa!”
“Nói!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Thảo dân muốn mời tế tửu đại nhân cùng viết cuốn sách này!”
“Sao cơ?”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.
Mọi người kinh ngạc không thôi, không hiểu tại sao lão già kia lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Tại sao ngươi lại nói vậy?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi vì tế tửu đại nhân không chỉ chỉ ra những sai sót trong sách giúp thảo dân mà còn chia sẻ cách chữa trị, cho phép thảo dân ghi vào trong sách! Những cách chữa trị này đều vô cùng quý giá, có ích cho biết bao người, thế nên công lao của đại nhân là vô cùng lớn!”
Giọng nói của lão già đầy vẻ kính phục và biết ơn: “Lão phu nhờ ơn đại nhân, không biết đến bao giờ mới có thể báo đáp! Thế nên cũng chỉ còn cách thêm tên đại nhân vào sách và lưu truyền mãi mãi, để mọi người đều nhớ tới ân tình này của đại nhân!”
“Mong đại nhân thành toàn!”
Hai người còn lại đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười: “Không cần phải vậy đâu, ta cũng chỉ đóng góp vài cách chữa trị mà thôi, không tính là công lao to tát gì cả! Phần lớn cuốn sách này đều do các ngươi viết, theo lí mà nói thì nên đề tên các ngươi, còn ta thì thôi! Bằng không truyền ra ngoài người ta lại bảo ta mua danh trục lợi!”
“Tế tửu đại nhân, đại nhân khiêm tốn quá rồi!”
Lão già nói: “Lão phu cũng chỉ tổng kết lại kinh nghiệm của những người đi trước mà thôi! Tổng kết kinh nghiệm thì đại phu nào mà chẳng làm được! Thế nhưng đại nhân là người khai sáng những kiến thức y học mới, mở ra một hướng đi mới cho những người hành nghề y, chỉ có người phi phàm mới làm được điều đó! Thế nên cống hiến của tế tửu đại nhân là vô cùng to lớn, lớn hơn lão phu rất nhiều!”
“Đúng vậy, lời phụ thân đại nhân nói chí phải, mong đại nhân đừng từ chối!”
“Tế tửu đại nhân…”
Lâm Bắc Phàm lại từ chối, thực sự thì hắn không hề cho rằng những kiến thức y học bình thường mà hắn chia sẻ lại quý báu và đáng được người khác tôn sùng như vậy.
Trên thực tế thì hắn đã đánh giá thấp cống hiến của mình.
Phải biết rằng ở thời xưa, y học không phát triển, bệnh nhỏ nhặt thôi cũng có thể lấy mạng con người.
Ví dụ như sinh con là một chuyện có nguy cơ tử vong vô cùng lớn!
Thế nhưng nếu ở thời hiện đại, chỉ số an toàn khi sinh con không một trăm phần trăm thì cũng phải lên đến chín mươi tám phần trăm!
Đây chính là khác biệt vô cùng lớn!
Còn những cách chữa trị mà Lâm Bắc Phàm chia sẻ tuy chỉ dùng để chữa những bệnh vặt, song đối với người ở thời đại này mà nói thì chẳng khác gì cách để chữa một căn bệnh nguy nan, hơn nữa còn là những bệnh vô cùng phổ biến, chỉ cần không chú ý cái thôi là có thể xuống gặp Diêm Vương để đầu thai ngay rồi!
Thế nên mấy người hành nghề y như bọn họ mới sùng bái Lâm Bắc Phàm như vậy!
Lúc bấy giờ, Lý Sư Sư che miệng cười, nói: “Phu quân, ngươi cứ nhận tâm ý của bọn họ đi!”
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm chỉ đành thở dài: “Được, cứ làm như lời các ngươi đi! Cơ mà phải để tên của bổn quan ở phía sau tên các ngươi, không thì bổn quan không đồng ý đâu!”
Ba người nhà lão già mừng rỡ: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Mãi đến lúc ra khỏi cổng rồi mà bọn họ vẫn cứ ngỡ như đang trong giấc mộng. Chuyến đi này thực sự thuận lợi hơn cả những gì bọn họ mong đợi! Ngày đầu tiên tới mà bọn họ đã gặp được tế tửu!
Ban đầu bọn họ tưởng tế tửu sẽ gây khó dễ cho bọn họ, kết quả người ta không những không gây khó dễ mà còn dễ nói chuyện vô cùng!
Bọn họ chẳng bỏ ra gì mà vẫn được tế tửu đánh giá sách cho!
Hơn nữa người ta còn chỉ ra những sai sót trong sách, chia sẻ thêm nhiều kiến thức y học hữu dụng, khai sáng nhận thức cho bọn họ, khiến những kiến thức y học từ lâu của bọn họ tiến bộ vô cùng lớn!
Lão già kích động nói: “Khi trở về thảo dân nhất định sẽ chỉnh sửa nghiêm túc, cố gắng mang cuốn sách tới cho đại nhân xem và đánh giá trong thời gian sớm nhất!”
“Đúng vậy đó cha!”
Lý Ngọc Lang cũng rất kích động.
Đây là tâm huyết cả đời này của cha hắn ta, và cũng là tâm huyết nửa cuộc đời của hắn ta! Tới nay cuốn sách đã có cơ hội được xuất bản, hắn ta sao có thể không kích động chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận