Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 295: Lý Thị Y Phương

Lúc bấy giờ, Lý Ngọc Tâm lại lấy làm lạ hỏi: “Ông nội, cha, sao ta cứ cảm giác tế tửu đại nhân rất khác so với với những lời đồn nhỉ? Bên ngoài người ta hay bảo đại nhân là một tham quan, tham đến mức không chối từ mọi thứ, ai gặp cũng ghét!”
“Ấy thế mà hôm nay gặp được ta lại thấy đại nhân rất dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp và vô cùng uyên bác, hoàn toàn không giống tham quan một chút nào!”
“Bởi vì tính cách con người lúc nào cũng phức tạp hết!”
Ánh mắt của lão già đầy ắp ánh sáng của tri thức: “Ông nội đã bươn trải trời nam đất bắc biết bao năm, trong quãng đường hành nghề y đã cứu được biết bao người, gặp được rất nhiều người, phát hiện ai cũng sẽ có hai mặt!”
“Có người bên ngoài trông rất hung dữ, như quỷ giết người vậy nhưng thực chất lại vô cùng hiếu thuận với cha mẹ!”
“Có người trông rất tự do tiêu sái, ngày nào cũng qua lại chốn thanh lâu, song thực chất lại là một người chân tình, trong lòng chỉ ấp ủ một người duy nhất, nhưng tiếc rằng người đó đã không còn trên đời này nữa!”
“Có người trông rất đàng hoàng, áo quần là lượt nhưng thực chất lại là một tên súc sinh!”
“Thế nên con người ai cũng có hai mặt, nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, càng không nên nhìn nhận một cách phiến diện mà phải nhìn tận mắt, tự mình đánh giá bằng trái tim mình!”
Lý Ngọc Tâm gật đầu, trông nàng có vẻ trầm tư.
Nàng lại bảo: “Đúng vậy, giống như những đại nho trước kia chúng ta tới hỏi thăm vậy! Tuy rằng chúng ta đã tốn rất nhiều ngân lượng nhưng vẫn không có cơ hội được gặp người thật! Dù có gặp được nhưng nếu không có đủ tiền thì vẫn không thể lay động trái tim người ta, để người ta đánh giá sách cho mình!”
“Nếu để mà so sánh thì tế tửu đại nhân cao thượng và thiện lương hơn nhiều! Đây là lần đầu tiên lão phu thấy đại quan tự đi mở cửa luôn đấy, đã thế còn chỉ lấy hai lượng bạc, mà hai lượng bạc đó là lão phu ép đại nhân nhận nữa chứ!”
“Cảnh tượng đó ấn tượng vô cùng, đến ngờ lão phu hãy còn nhớ như in, ha ha.” Ba người nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Phàm bèn không khỏi bật cười.
Lý Ngọc Tâm vữa đỡ lão già vừa đi về phía trước, nàng không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn Lâm phủ, trong lòng xuất hiện bóng dáng thiếu niên xán lạn ấy: “Tế tửu đại nhân rốt cuộc là một người như thế nào nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy tò mò về một nam nhân như vậy!
Sau khi trở về, bọn họ lập tức tranh thủ thời gian chỉnh sửa cuốn sách.
Chỉ ba ngày là cuốn sách đã được chỉnh sửa xong và đưa tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm xem xong thì hài lòng vô cùng: “Được rồi, sửa cũng hòm rồi đó! Đây là lời đánh giá bổn quan đã viết, các ngươi cầm về đi!”
“Đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lão già nhận lấy lời đánh giá, phát hiện bên trên đó chỉ có hơn vài trăm chữ, song văn phong bay bổng, chữ viết tròn trịa, lão già nhìn mà phải vỗ tay khen hay!
Nhất là câu “trái tim người hành nghề y như cha như mẹ, tình cảm sâu đậm”, câu nói này chẳng khác gì tiếng nói tự đáy lòng hắn ta!
Thậm chí hắn ta còn có dự cảm rằng lời đánh giá này sẽ nổi tiếng!
“Tế tửu đại nhân, đại nhân viết lời đánh giá này hay quá! Có nó thì cuốn sách của lão phu chắc chắn sẽ được xuất bản thành công! Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Ba người nhà lão già kích động vô cùng.
“Thích là tốt rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Cuối cùng, bọn họ đã trở về và tìm một nhà in ấn để xuất bản.
Lần này mọi chuyện đều thuận lợi, bên in sách trông thấy lời đánh giá của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa hắn còn tham gia chỉnh sửa cuốn sách nên đã đồng ý ngay tắp lự và bảo muốn in cả vạn cuốn!
Cứ thế chưa đến nửa tháng, cuốn “Nghề y nhà họ Lý” ( Lý Thị Y Phương) đã được ra lò, hơn nữa còn bán được nhờ danh tiếng của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người ai cũng vô cùng bất ngờ.
“Tế tửu đại nhân còn đánh giá sách y học á? Ai mà có mặt mũi thế”
“Nghe đâu tế tửu đại nhân không những đánh giá mà còn tham gia chỉnh sửa, còn chia sẻ thêm mấy cách chữa trị nữa!”
“Đậu má! Thật hay giả vậy, tế tửu đại nhân còn hiểu y thuật nữa á?”
“Đến thần khí phi thiên khinh khí cầu người ta còn chế tạo ra được, cả thuyền đệm hơi nữa… ngươi nói coi có gì mà đại nhân không hiểu?”
“Nói cũng phải! Cái tên này lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ không thôi!”
“Để xem xem cuốn sách y mà tế tửu đại nhân chỉnh sửa đánh giá như thế nào!”
Thế là nhờ danh khí của Lâm Bắc Phàm, cuốn sách đã nổi tiếng hơn cả trong dự liệu.
Có rất nhiều đại phu sau khi nghe được chuyện này cũng muốn mua một cuốn xem liệu có giúp ích được gì cho mình hay không.
Dẫu có là người không học y nhưng vẫn muốn mua một cuốn. Kết quả xem xong ai cũng cực kì ngạc nhiên.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là cuốn sách đã chỉ ra rất nhiều kiến thức y học ngày thường là sai, ví dụ như cách dùng trâm bạc thử độc không đáng tin, hút nọc độc máu bằng miệng không an toàn, xác nhận người thân bằng máu là giả…
Mọi người muốn phản bác nhưng trong sách đã liệt kê ra cách kiểm tra, mọi người làm theo và phát hiện… những gì trong sách đều đúng!
Những kiến thức và niềm tin mà bọn họ vẫn luôn kiên trì theo đều sai hết!
Điều này là một cú đánh rất lớn vào tâm lí của bọn họ! Thế nên cuốn sách này lại càng nổi tiếng hơn nữa!
Đã thế mọi người còn kinh ngạc hơn nữa khi trong sách còn có mấy cách chữa trị người bệnh nữa.
Chứng bệnh thoái hóa điểm vàng rất phổ biến mà chỉ cần ăn tim gan động vật, chút rau quả là có thể chữa khỏi.
Còn bệnh thối chân cũng có thể khỏi khi ăn nhiều gạo hoặc lạc.
Bệnh bướu cổ cũng có thể chữa trị dần dần thông qua việc ăn rong biển, rau màu tím…
Đúng là một chuyện thần kì.
Các đại phu nhìn thấy những cách chữa trị này thì vô cùng kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận