Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 142:

Chương 142:Chương 142:
 
 "Xin lỗi, hôm nay chỉ có một phần cá đuối." Diệp Cửu Cửu đã xóa cá đuối sau khi Cao Viễn gọi món.
 
 Cá đuối rất tươi, còn mềm hơn cả đậu hũ non, Chu Chu rất thích ăn loại cá này, cô ấy nhìn chăm chăm vào con cá đuối trước mặt Cao Viễn: "Thực sự không còn nữa sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu xin lỗi nói: "Thực sự không còn nữa."
 
 "Cô cầu xin tôi đi." Cao Viễn hôm nay đến sớm hơn nửa tiếng, chính là đẻ lấy món độc nhát vô nhị, chọc tức cô béo này, hắn cười gian, bụng mỡ rung lên: "Tôi vui thì có thể cho cô một miếng."
 
 Chu Chu trợn mắt thật to, muốn cô ta mở miệng cầu xin hắn sao? Cô ta bị ngốc sao.
 
 "Không muốn thì thôi, dù sao tôi cũng không định thực sự cho cô." Cao Viễn vừa nói vừa kẹp một miếng cá đuối cho vào miệng, khoa trương hít hà: "Thật mềm, thật mềm, trực tiếp trượt vào cổ họng tôi rồi. "
 
 "Thật tươi, thật mềm, còn mềm hơn cả đậu hũ non mềm nhất, còn thơm hơn cả hoa mới nở vào mùa xuân, chậc chậc chậc, sao lại có thể mềm như vậy? Sao lại có thể ngon như vậy?"
 
 Chu Chu nghe mà thèm chảy nước miếng: "Cậu có thể không nói được không?"
 
 "Ôi chao, quên mát là cậu không được ăn rỏi." Cao Viễn cười hì hì nói: "Thực sự quá ngon, tiếc là chỉ có một phần, ngày mai cậu đến sớm nhé."
 
 Chu Chu rất muốn đắm tên béo này: "Cậu thật tàn nhẫn!"
 
 Cao Viễn đắc ý ngẳng đầu lên, cuối cùng cũng trả được mối thù lớn rỏiII
 
 Bạn bè của hắn là Lý Lâm có chút không hiểu: "Cậu phát điên gì vậy?"
 
 Cao Viễn hừ một tiếng: "Cô ấy chính là người cướp cua hoàng đề của tôi hôm qua."
 
 Lý Lâm hiểu ra ngay, hóa ra là từ hôm qua đã két thù rồi.
 
 Có thể hiểu được, nhưng thật trẻ con.
 
 Diệp Cửu Cửu cũng tháy vô cùng trẻ con, lặng lẽ rút khỏi phạm vi quét mắt của hai người, quay lại bếp bắt đầu làm việc, Chu Chu gọi óc hương xào cay, trứng hấp nhum biển, cá mú hắp và cua hoàng kim ngô, đều là những món làm khá đơn giản.
 
 Một lúc sau, mẹ Lạc Lạc dẫn Lạc Lạc và gia đình đến.
 
 "Em gái Tiểu Ngư, em có nhớ anh không?" Lạc Lạc vừa vào đã nhào đến bên bàn ăn, ăn món lươn chiên của tiểu nhân ngư.
 
 Tiểu nhân ngư cằm miếng lươn chiên dầu mỡ che trước mặt, rất thẳng thắn nói: "Không." Lạc Lạc thay miệng Iươn chien thị lạp tực dựng lại, hôm nay cạu mạc quan ao mới, không thể làm bản được: "Sao em không nhớ anh, máy ngày nay anh nhớ em lắm-"
 
 Tiểu nhân ngư lặng lẽ dịch vào trong một chút, tránh xa cậu bé.
 
 "Em giận sao?" Lạc Lạc lại tiến lại gần một chút: "Anh muốn mang sô cô la, sữa, kẹo que đến cho em nhưng mẹ anh nhót anh lại học bơi học viết chữ, không cho anh ra ngoài, viết không tốt thì đánh vào tay anh, anh thực sự rất đáng thươngHII"
 
 "Cuối cùng cũng đợi đến hôm nay mới được đến thăm em, hu hu hu, em đừng giận nhé."
 
 "Em gái Tiểu Ngư, em xem anh mang đến cho em thứ gì này." Lạc Lạc vừa nói vừa lục trong túi quần, lấy ra một miếng sô cô la đã bị bóp đến mức chảy nhão, cậu bé nhìn bàn tay đen xì: "Ôi chao, chảy rồi."
 
 Lạc Lạc không vội rửa tay mà trực tiếp liếm liếm: "Ngọt."
 
 "Em gái Tiểu Ngư, em có ăn không?"
 
 Tiểu nhân ngư chê bai 'Š' một tiếng: "Bản."
 
 "Không bản." Lạc Lạc lại đưa tay về phía cô bé.
 
 Tiểu nhân ngư chê bai quay người chạy vào bếp, đôi giày vải đen trắng mới đi kêu lạch cạch: "Cửu Cửu, anh ta bản."
 
 Lạc Lạc đuỏi theo: "Anh không bản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận