Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 596:

Chương 596:Chương 596:
 
 Tiểu Ngư dứt khoát từ chói: "Không."
 
 Diệp Cửu Cửu cằm điện thoại, giả vờ gọi đồ ăn sáng: "Chị sẽ gọi món này, nếu em không ăn thì sẽ đói bụng."
 
 Tiểu Ngư chớp đôi mắt xanh biếc, não bộ hoạt động rất nhanh: "Em ăn cá còn thừa." Diệp Cửu Cửu không ngờ cô bé còn nhớ có cá ngừ vây xanh và cá phèn còn thừa: "Cái đó để bán."
 
 "... Vậy em không ăn." Tiểu Ngư buồn bã quay người, lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu.
 
 "Em làm gì vậy?" Diệp Cửu Cửu cười chọc chọc lưng cô bé: "Cần thận bị ngạt."
 
 "Em muốn ngủ." Tiểu Ngư trả lời có vẻ khó chịu: "Ngủ rồi sẽ không đói." Vừa dứt lời, bụng cô bé đã kêu ùng ục.
 
 "Phụt." Diệp Cửu Cửu sắp cười chết: "Đói rồi à2"
 
 "Cửu Cửu hư- cười em-" Tiểu Ngư lại chui vào chăn, nhìn từ bên ngoài giống như một con sâu bướm đang bò, trông rất buồn cười.
 
 "Đùa em thôi, em không ăn thì chị không gọi cho em." Diệp Cửu Cửu trực tiếp liên lạc với chủ quán, nhờ ông ấy gửi một bát bún giám chua, trong đó có một phần bún giám chua lòng lợn, hai phần còn lại đều là bún giám chua thịt bò.
 
 Sau khi đặt hàng xong, Diệp Cửu Cửu đứng dậy mặc quần áo cho Tiểu Ngư, hai người dọn dẹp xong xuôi, rửa mặt rồi ra mở cửa lấy bún giám chua, đặt lên bàn trong phòng khách, sau đó cô hỏi Tiểu Ngư: "Em có muốn ném thử bún giấm chua lòng lợn của chị không?"
 
 Tiểu Ngư nhìn phần bún giám chua lòng lợn của có, lặng lẽ lùi lại vài bước, mặt đầy vẻ chê bai, Ò lên một tiếng.
 
 "... Không ăn thì thôi." Diệp Cửu Cửu cầm đũa khuáy vài cái, sau đó gắp bún giấm chua, thỏi thỏi rồi ăn, bún giám chua làm thủ công từ bột khoai lang rất dai, bên trong có rất nhiều gia vị, ăn vào vừa thơm vừa chua vừa cay, cay nồng thơm ngon, hậu vị đậm đà, khiến cô chưa ngủ đủ tỉnh táo hẳn.
 
 Tiểu Ngư đang ăn bún giấm chua thịt bò nhìn cô ăn ngon lành, hít mũi thật mạnh, có vẻ như không ngửi thấy mùi hôi: "Ngon không?"
 
 "Tất nhiên là ngon rồi." Diệp Cửu Cửu gắp một miếng lòng lợn rửa rất sạch, bọc một ít bún giắm chua và rau mùi, sau đó cùng nhau đưa vào miệng, lòng lợn được nấu rát lâu, rất mềm và ngắm gia vị, ăn vào không có mùi lạ.
 
 Diệp Cửu Cửu lại gắp một miếng hỏi cô bé: "Em có muốn thử một miếng không?"
 
 Tiểu Ngư nghĩ đến món đậu phụ thói đã ăn trước đây, do dự gật đầu: "Vậy em nếm thử một miếng?" LIỆP Cưu Cưu DIẾt CÓ Đ€ không nhịn đƯợc, Cười đưa một mi€eng cho CÔ Đ€: "Xem có ăn được không?”
 
 Tiểu Ngư cần thận tiến lại gần, lại ngửi thật mạnh, có vẻ như không có mùi hôi, cô bé mới há miệng, đợi cắn vào lòng lợn, cô bé thử liếm một cái, liếm xong có vẻ như cũng không có mùi hôi.
 
 "Không hôi." Tiểu Ngư cuối cùng cũng yên tâm, lúc này mới dám ném thử cần thận, ăn xong thấy mùi vị cũng không tệ, vì vậy lại nhìn Diệp Cửu Cửu: "Còn nữa."
 
 Diệp Cửu Cửu lật bún giám chua, phát hiện cô bé đã ăn miếng cuối cùng: "Hết rồi."
 
 Tiểu Ngư vội vàng chỉ vào phía sau cửa: "Gọi chủ quán quay lại."
 
 "Gọi ông ấy quay lại cũng vô dụng, cắt riêng cho em à?" Diệp Cửu Cửu tiếp tục ăn bún: "Ai bảo em vừa nãy không muốn ăn, hôm nay dù sao cũng không còn, mai mua tiếp."
 
 Tiểu Ngư không chắc hỏi: "Chỉ có thể là ngày mai sao?"
 
 "Đúng, chỉ có thể là ngày mai." Diệp Cửu Cửu bảo Tiểu Ngư ăn nhanh: "Anh trai đến rồi, anh ấy không ăn no sẽ ăn mát thịt bò của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận