Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 341:

Chương 341:Chương 341:
 
 Sau khi xào thì thêm một chút nước, chỉ còn một chút nước thì cho thêm một ít bột năng, như vậy ăn sẽ ngon miệng hon.
 
 Xào xong cô bưng ra cho Lý Quyên: "Mời các vị dùng."
 
 Lý Quyên: "Cảm ơn chủ quán."
 
 "Không có gì." Diệp Cửu Cửu tháy tạm thời không có khách đến, bảo Lăng Dư về sau nghỉ ngơi, cô ở đây trông là được.
 
 Đợi Lăng Dư đi rồi, Lý Quyên mới thở phào nhẹ nhõm, khí thế của người này quá mạnh, anh đứng đó khiến cô ấy không dám ăn: "Chủ quán, nhân viên phục vụ của cô hơi dữ."
 
 "Thực ra anh ấy rát tót, chỉ là không thích nói chuyện, các vị cần gì thì gọi anh ấy làm là được, anh ấy sẽ không nỏi giận với mọi người đâu." Diệp Cửu Cửu nói giúp Lăng Dư.
 
 Lý Quyên cười mà không nói, có lẽ chỉ có chủ quán mới có thẻ làm được như vậy.
 
 Lúc này, Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh thì thầm vào tai mẹ vài câu, Lý Quyên cười hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, sao không thấy Tiểu Ngư đâu? Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi muốn chơi với Tiểu Ngư."
 
 "Cô bé ở phía sau..." Diệp Cửu Cửu còn chưa nói hét lời thì đã nghe tháy tiếng bước chân của Tiểu Ngư và giọng nói trẻ con khó chịu của cô bé: "Sao bọn mi đi chậm thế? Không thể đi nhanh hơn được sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu cùng Cao Viễn và những người khác cùng nhìn về phía cửa bếp, thấy Tiểu Ngư tay trái cầm bón sợi dây, đầu dây bên kia lần lượt buộc cua mặt quỷ, cua thêu gai, cua trứng đỏ, cua bướu san hô.
 
 Sau đó, Tiểu Ngư tay phải cầm que gỗ liên tục chọc vào mông của mấy con cua, giọng nói trẻ con hung dữ giục giã: "Đi nhanh lên|II"
 
 Diệp Cửu Cửu: "..."
 
 Cao Viễn và những người khác cũng ngây người, đây là... dắt cua đi dạo sao?
 
 Tiểu Ngư dắt bón con cua ung dung đi vào nhà hàng, giống hệt một con quỷ dữ uy phong lẫm liệt dắt bón con thú cưng mới ra tuần tra lãnh địa của mình.
 
 Cao Viễn cười không ngớt: "Tiểu Ngư, em dắt cua đi dạo à?"
 
 Tiểu Ngư ừ một tiếng, tiếp tục đẩy máy con cua về phía trước: "Đi nhanh lên, không thì đánh vào mông bọn mi đấy!"
 
 Cao Viễn cười đến nỗi đập bàn: "Tiểu Ngư, em lợi hại quá, người khác dắt chó, em dắt cua."
 
 "Còn đánh vào mông cua nữa, ha ha ha, sao lại buồn cười thế này?"
 
 "Buôn cười quá." Chu Chu và những người khác cũng bị chọc cười ha ha, sao |re con Im lạng, chac chan la đang nghịch ngợm.
 
 Diệp Cửu Cửu xoa xoa giữa hai lông mày, chỉ không để ý một chút đã chạy ra ngoài gây chuyện: "Em dắt chúng ra ngoài làm gì? Còn có cái gì tròng vào thé? Tay có chạm vào không?”
 
 "Chúng ở trong thùng không thoải mái, muốn ra ngoài đi dạo." Tiểu Ngư kéo bốn con cua đang bò lung tung về, đồng thời kể lại một cách sinh động rằng mình không chạm vào cua nhưng đã dùng dây buộc vào chân cua: "Em không chạm vào đâu-"
 
 "Em quan tâm đến chúng làm gì? Lỡ đâu bị thương thì sao?" Diệp Cửu Cửu đi lấy sợi dây trong tay cô bé: "Nhanh kéo về đi, đừng để chúng bò lung tung, đừng đụng vào khách."
 
 Bà lão họ Dương, bà nội của Nguyệt Nguyệt, hòa giải: "Không sao không sao, con cua này cũng không lớn, kẹp cũng không đau."
 
 "Không phải, mấy con cua này có độc, mặc dù bình thường ăn mới bị trúng độc nhưng để phòng ngừa thì tốt nhát không nên chạm vào." Diệp Cửu Cửu giải thích.
 
 "Có độc sao?" Lý Quyên lập tức kéo Nguyệt Nguyệt đang muốn đi chơi về: "Vậy thì trẻ con đừng chơi cái này nữa."
 
 "Đúng vậy, nhất định không được chạm vào." Diệp Cửu Cửu lấy sợi dây từ tay Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư và Nguyệt Nguyệt chơi với nhau, chị mang chúng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận