Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 465:

Chương 465:Chương 465:
 
 "Không nỡ sao?" Giọng Lăng Dư bình tĩnh nhưng Diệp Cửu Cửu mơ hồ cảm thấy anh có vẻ không vui: "Không có không nỡ, chỉ thấy bó hoa này cũng được, có thể để cắm hoa vào ngày mai."
 
 "Đã không còn tươi nữa rỏi." Lăng Dư cúi mắt nhìn bó hoa tươi như vừa mới hái, nói dối trắng trợn: "Hoa người đó tặng đã héo rỏi. "
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn bó hoa cẩm tú cầu tươi tắn mơn mởn, không vạch trần anh: "Ò."
 
 Lăng Dư nhắc nhở: "Tặng hoa mà tặng hoa héo, không chân thành chút nào."
 
 "..." Diệp Cửu Cửu cong môi: "Vậy theo anh thì người như thế nào mới được coi là chân thành?”
 
 "Không phải loại người như hắn ta." Lăng Dư đến giúp dọn bàn: "Trên mạng nói loại người như hắn ta chỉ chuyên lừa con gái, tốt nhát cô đừng để ý đến hắn ta."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư có vẻ như đang ghen, hơi cong môi, láy hết can đảm thăm dò: "Vậy trên mạng có nói cho anh biết, chỉ có người thân thiết mới có thể quản chuyện kết bạn của nhau không?"
 
 Tay cằm đĩa của Lăng Dư khựng lại.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn chằm chằm Lăng Dư, không muốn bỏ lỡ bát kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt diễm lệ của anh, ở chung với anh một tháng, cô hiểu rõ anh không phải là người nhiệt tình, trước đây anh cân nhắc nhiều lắm, vậy bây giờ có phải đã nghĩ thông suót rồi không?
 
 Diệp Cửu Cửu mong đợi nhìn Lăng Dư, đợi một lúc lâu sau mới nghe Lăng Dư nói: "Cô đã cứu Tiểu Ngư, hẳn là rất thân thiết rồi?"
 
 ".." Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư một làn nữa né tránh, còn tự gán cho mình danh hiệu ân nhân cứu mạng, cô đột nhiên bật cười, cười xong lại tháy rất nản lòng, sau đó gật đầu, tiếp tục dọn bàn.
 
 Tiếp theo, trong nhà hàng chỉ còn lại tiếng bát đĩa va chạm, Diệp Cửu Cửu dọn dẹp sạch sẽ, bưng bát đĩa đi thẳng qua Lăng Dư, đi thẳng vào bép, rửa bát rửa nồi dọn dẹp mặt bàn, leng keng không ngừng.
 
 Tiểu Ngư chơi bên ngoài một vòng, nhạy bén nhận ra tâm trạng của chị Cửu Cửu rất tệ, cô bé ngơ ngác nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chị Cửu Cửu?"
 
 "Sao vậy?" Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ôm láy chân dài của mình.
 
 "Có phải chị giận em không ạ." Tiểu Ngư kéo váy của mình: "Em không có ý làm bản đâu."
 
 "Không có, là chị mệt quá." Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống nói với đứa trẻ: "Hôm nay chị làm mười lăm bàn khách, bây giờ mệt đến không muốn nói chuyện nữa rồi."
 
 Tiểu Ngư ngơ ngác hỏi: "Vậy phải làm sao mới khỏi được ạ?" _INghI ngơi một chút ia được. LIỆệp Cưu Cưu không ngu trưa, bäy gIỜ thực Sự rất mệt, cũng không tính là nói dói: "Em ôm chị đi."
 
 "Ôm ôm-" Tiểu Ngư ôm chằm lấy Diệp Cửu Cửu, vừa vặn nằm trong hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô: "Như vậy được không?"
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu được đứa trẻ thơm thơm mềm mềm ôm chặt, tâm trạng bực bội trong nháy mắt được xoa dịu, không trách mọi người đều muốn sinh con gái, áo bông nhỏ thực sự rất ám áp.
 
 Tiểu Ngư lại cọ cọ vào Diệp Cửu Cửu: "Em cọ thêm chút nữa."
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu cảm thấy Tiểu Ngư tốt hơn anh trai cô bé nhiều.
 
 Cô đột nhiên cảm tháy làm mẹ của Tiểu Ngư ở thế giới này cũng không tệ,
 
 Được Tiểu Ngư ôm một lúc, Diệp Cửu Cửu thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cô buông đứa trẻ ra, đứng dậy: "Tối nay hai người ăn cá sống được không? Chị mệt quá, không muốn nấu cơm."
 
 "Được ạI Chúng em ăn sóng." Tiểu Ngư thích ăn đồ ăn có hương vị do Cửu Cửu làm, nhưng vì lý do huyết thống, cô bé thích ăn sống hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận