Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 84:

Chương 84:Chương 84:
 
 "Biết rồi, chắc chắn là có thù." Diệp Cửu Cửu nhịn đau đỡ tiểu nhân ngư bò vào trong giường, sau đó co ro xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, giọng run run: "Rõ ràng nhìn nhỏ xíu vậy, sao đè chị đau thé?"
 
 Tiểu nhân ngư lại gần một chút, hỏi giọng mềm mại: "Đau2"
 
 "Đau." Diệp Cửu Cửu khẽ ừ một tiếng, nghe có vẻ rất yếu ớt.
 
 "Xin lỗi." Tiểu nhân ngư nhìn người nuôi mình như bị thương, áy náy xấu hổ cào cào ngón tay: "Làm sao bây giờ?"
 
 Diệp Cửu Cửu ngẳng đôi mắt sáng ngời lên, hơi mím môi nhìn cô bé đáng yêu: "Hay là em xoa bóp cho chị?"
 
 "Được." Tiểu nhân ngư đưa bàn tay nhỏ trắng nốn phủ lên bụng Diệp Cửu Cửu xoa xoa, động tác nhẹ như lông vũ lướt qua má: "Hét chưa?"
 
 Diệp Cửu Cửu không cảm tháy gì: "Nhẹ quá, em dùng chút sức đi."
 
 Tiểu nhân ngư lắc đầu mạnh, giọng nói trẻ con từ chói: "Em siêu lợi hại! Dùng sức sẽ ấn hỏng."
 
 "Em siêu lợi hại?" Diệp Cửu Cửu nhìn từ trên xuống dưới, đúng là rát lợi hại, lười biếng tham ăn đứng đầu.
 
 "Lợi hại!" Tiểu nhân ngư ừ ừ hai tiếng, cô bé có thể đánh chạy bạch tuộc lớn, đợi cô bé lớn lên sẽ còn lợi hại hơn, lợi hại hơn cả anh trai.
 
 "Được rồi, em lợi hại." Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé: "Vừa nãy em định làm gì?"
 
 Tiểu nhân ngư chỉ vào chiếc điện thoại Diệp Cửu Cửu đẻ dưới gói: "Muốn xem cái vừa nãy."
 
 "... Không có gì hay đâu." Diệp Cửu Cửu nghiến răng thì ra vẫn còn nhớ.
 
 Tiểu nhân ngư thất vọng cúi đầu, chu môi nhỏ, lừa người.
 
 Diệp Cửu Cửu thấy cô bé không vui, cuối cùng vẫn mềm lòng láy điện thoại ra mở video cô bé vừa mở đưa cho tiểu nhân ngư: "Không lừa em, em tự xem đi."
 
 Tiểu nhân ngư lập tức đưa đầu lại gần, phấn khích kêu lên: "Đâu đâu? Em muốn xem xem."
 
 Diệp Cửu Cửu: "..."
 
 Em là tắc kè sao? Biến sắc mặt nhanh thật.
 
 Tiểu nhân ngư không đẻ ý đến cô, nằm sắp trên vai cô cười tít mắt nhìn những viên kẹo bông đủ màu đủ hình, kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng lại được: "Lợi hại, chỉ một chút thôi mà đã biến thành thé này ròi."
 
 Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Không lợi hại bằng em, chân em có thể biến thành đuôi."
 
 "Em lợi hại." Tiểu nhân ngư gật đầu đồng ý, cô bé lại bám vào cánh tay Diệp CS? CS?! nhìn th⣆ kØ mÁPt l2 lAIi: “4i nàv/ nan không 2" Vựa nghe den cau hoi nay, UIỆP Cưu CƯưU lập tực canh gIiac: Không ngon, không ngon bằng kẹo mút em ăn đâu."
 
 Tiểu nhân ngư chỉ mới ăn kẹo mút, hiện tại vẫn tháy rát mới lạ nên khi nghe nói không ngon bằng kẹo mút thì không còn hứng thú nữa: "Kẹo mút và kem ngon."
 
 Diệp Cửu Cửu bỏ sung thêm một câu: "Món chị nấu cũng ngon."
 
 Tiểu nhân ngư gật đầu: "Ngon."
 
 Diệp Cửu Cửu sửa phát âm cho cô bé: "Ngon."
 
 "Là ngon mà." Tiểu nhân ngư trả lời vẻ mặt nghiêm túc.
 
 "Ngon thì ngon đi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài, lười sửa.
 
 Sau khi bị đập tỉnh, Diệp Cửu Cửu cũng không buôn ngủ nữa, cằm điện thoại lướt video, chủ yếu xem video lặn biển, bào ngư đen, nhum biển, tôm hùm, đủ loại cá biển, nhìn mà chảy nước miếng.
 
 Tiểu nhân ngư cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào các loại hải sản trong video, thèm đến chảy nước miếng: "Ngon quá."
 
 "Đều là đồ ngon." Diệp Cửu Cửu hy vọng tủ lạnh hiểu ý, ngày mai có thể tặng một ít hàng cực phẩm này, để cô ở nhà cũng có thể trải nghiệm niềm vui lặn biền.
 
 Một người một cá đầu kẻ đầu xem video lặn biền rất lâu, xem mãi xem mãi Diệp Cửu Cửu phát hiện bên tai truyền đến tiếng thở dài, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu nhân ngư đã ngủ rồi nhưng ngủ cũng không ngoan, chảy nước miếng lẫẳm bảm ngon quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận