Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 709:

Chương 709:Chương 709:
 
 Tiểu Ngư nghe vậy, lập tức quay đầu hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, vậy là em có thể về nhà đúng không?"
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, cô bé đã vui vẻ nhảy cẳng lên, vừa nhảy vừa nói yêu cô nhất.
 
 "Là cha mẹ em đồng ý, em phải yêu cha mẹ thật nhiều."
 
 "Cũng yêu phụ vương mẫu hậu." Tiểu Ngư tặng cha mẹ mỗi người một nụ hôn gió, sau đó lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót.
 
 Vì Tiểu Ngư muốn tạm biệt cha mẹ thật tử tế nên Diệp Cửu Cửu cốn định tối nay sẽ rời đi lại ở lại thêm một đêm nữa, điều này cũng khiến cô có thêm thời gian để tạm biệt Lăng Dư, Lăng Dư sắp đi tuần biển, không thể cùng cô rời đi, có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp lại.
 
 Lăng Dư đã sớm biết cô sắp về nhà, nhưng khi thực sự đến lúc chia tay thì anh lại có chút không nỡ, anh nhìn Diệp Cửu Cửu đang ngồi trên lan can ngắm trăng, dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô bay phấp phới, lạnh lùng như nước.
 
 Có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng đều hóa thành một câu: "Nhìn gì vậy?"
 
 "Nhìn trăng." Diệp Cửu Cửu nhìn ánh trăng xanh biếc phản chiếu trên mặt biển: "Cứ thấy trăng ở đây xanh hơn và đẹp hơn."
 
 Lăng Dư dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Vậy thì ngắm nhiều vào."
 
 "Đang ngắm đây nhưng vẫn chưa đủ." Diệp Cửu Cửu nhìn về phía một vùng ánh sáng xanh huỳnh quang trên bờ biển: "Kia là gì? Xanh ngắt xanh ngắt, là mực phát quang sao?"
 
 "Không biết, xuống xem là biết ngay." Lăng Dư nhìn cô: "Muốn xuống xem không?”
 
 "Được." Những ngày này luôn bị Tiểu Ngư và những chuyện khác làm chậm trễ, không có thời gian cùng Lăng Dư ngắm cảnh.
 
 "Đi thôi." Lăng Dư đỡ Diệp Cửu Cửu nhảy xuống lan can, đưa cô xuống vách đá Sóng biển ven bờ, sóng dữ vỗ vào bờ, Diệp Cửu Cửu lần theo hướng phát sáng tìm thấy một bãi đá ngầm nông, sóng biển vừa ập vào, bãi cạn càng sáng hơn, phát ra ánh sáng xanh biếc.
 
 Lăng Dư nói với cô: "Là tảo phát quang."
 
 "Hóa ra là tảo." Diệp Cửu Cửu ngồi trên tảng đá lộ ra ngoài, chống cằm nhìn một vòng ánh sáng xanh biếc trên vịnh, như dải ngân hà rực rỡ, đẹp đến không gì sánh được.
 
 Diệp Cửu Cửu lặng lẽ ngồi ngắm một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: "Anh sớm đã biết là tảo phát quang rồi phải không?”
 
 Một người sống ở đây nhiều năm như anh, sao có thể không biết trong biển có gì?
 
 Lăng Dư không giấu giếm, cười đáp một tiếng: "Muốn đưa em đến xem."
 
 "Bình thường em luôn bị Tiểu Ngư quấn lấy, không có cách nào đưa em ra ngoài." Đợi Tiểu Ngư ngủ rồi, cô cũng ngủ luôn.
 
 Diệp Cửu Cửu cười nhẹ vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Đừng có chê em gái đáng yêu của anh chứ."
 
 "Không chê, là ghen tị." Lăng Dư nắm lấy tay cô, anh cũng muốn vào cung.
 
 Diệp Cửu Cửu cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Đợi anh bận xong thì đến, em đưa anh và Tiểu Ngư đi chơi."
 
 Lăng Dư bóp nhẹ tay cô: "Không đưa nó đi."
 
 Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, tiếp tục nhìn dải ngân hà xanh biếc rực rỡ trên bờ, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên phát hiện nước biển tối đi một chút, cô nhặt một hòn đá ném xuống, ánh sáng xanh bị dọa lại sáng lên.
 
 Cô đột nhiên đùa giỡn, nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá, bước vào sóng nước, nhẹ nhàng nhấc chân lướt trên mặt nước, lướt một vòng tròn tròn, sau đó cô đứng trong vòng tròn ánh sáng xanh biếc, ánh sáng xanh biếc chiếu lên mặt cô, soi rõ từng nét đẹp của cô.
 
 Diệp Cửu Cửu cười nhìn Lăng Dư đang ngồi trên tảng đá nhìn mình đầy tình cảm, đột nhiên nảy ra một ý: "Anh mau biến đuôi ra đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận