Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 384:

Chương 384:Chương 384:
 
 Bà vón định chỉ gọi ba món này nhưng tháy đứa cháu ngoại nhỏ chăm chú nhìn chả cá viên nướng phô mai của bàn bên, trẻ con đều thích loại đồ ăn thơm ngọt này, kẻ cả những đứa trẻ ngoan cũng không ngoại lệ.
 
 "Gọi thêm một phần chả cá viên nướng phô mai." Bà lão nói xong thì không chắc chắn hỏi Diệp Cửu Cửu: "Họ ăn là chả cá viên nướng phô mai phải không?"
 
 "Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu xác nhận họ gọi bón món rôi quay về bép.
 
 Tiểu Trân hơi do dự: "Mẹ, không phải nói chỉ gọi ba món sao? Cá viên có hơi đất không?"
 
 Đông Đông nghe mẹ nói, ánh sáng trong mắt lập tức tối xuống, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn ngôi đó, không tức giận cũng không khóc lóc, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
 
 "Không đắt." Bà lão cười cười nhìn Đông Đông rất thèm thuông: "Lần này chúng ta gọi một món Đông Đồng thích, lần sau gọi một món con thích."
 
 Tiểu Trân tháy con trai quá hiểu chuyện, trong lòng càng thêm áy náy: "Được, lần này gọi thêm một món Đông Đông thích."
 
 Đông Đông năm tuổi nghe vậy, đôi mắt đen láy lại sáng lên: "Lần sau đổi mẹ."
 
 Tiểu Trân ừ một tiếng: "Được, làn sau đồi mẹ, làn sau nữa đổi bà ngoại, được không?"
 
 Đông Đông không hiểu lời nói dối của bà ngoại và mẹ, vui vẻ gật đầu, đồng thời ghi nhớ kỹ quy tắc này, lần sau chắc chắn cậu bé sẽ không thèm nữa.
 
 Tiểu Trân mắt đỏ hoe ôm lấy con trai, hôn lên đỉnh đầu cậu bé, cô ấy nhát định phải nhanh chóng khỏe lại, đề mẹ và con trai có cuộc sống tốt hơn.
 
 Bà lão nhìn con gái và cháu ngoại với vẻ thoải mái, cười lau nước mắt, chỉ cần Tiểu Trân có chuyền biến tốt, bà có đập nồi bán sắt cũng phải đưa họ đến đây.
 
 Bà lão kiên định với suy nghĩ này, nhưng những người khác thì không chắc.
 
 Bà bằu Tiểu Vương ở nhà bị mẹ chồng làm cho hơi bực bội, vì vậy muốn cùng em chồng đến chỗ Diệp Cửu Cửu ăn hải sản, điều chỉnh tâm trạng.
 
 Nào ngờ lúc ra cửa bị mẹ chồng nhìn thấy, nhát quyết đòi đi theo nói là chăm sóc hai người, tránh trên đường có chuyện gì, hai bà bầu cũng không thể chăm sóc cho nhau.
 
 Tiểu Vương tuy không thích nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
 
 Đợi đến khi vào con hẻm Lê Hoa vắng vẻ, mẹ chồng cô thấy bép riêng hải sản mới mở ra có chương trình khuyến mãi tiêu phí một nghìn tặng bia nước ngọt, phiếu giảm giá năm đồng, lập tức động lòng gọi hai người lại: "Ôi, ăn ở đây đi, rẻ."
 
 Bà bầu Tiểu Vương không muốn: "Không giống nhau."
 
 "Có gì không giống? Đều là hải sản, chỉ là người mở quán khác nhau thôi." Mẹ nhieu Da laO the, Dblnh thương cho nao co nhieu Da l4O thị vữa re vưa tót, chúng ta vào chắc chắn không lỗ."
 
 Tiểu Vương trong lòng chửi thầm: Tốt hay không cô không biết nhưng chắc chắn là tham rẻ: "Mẹ, chúng con sắp đến rỏi, chỉ còn một chút nữa thôi."
 
 "Bên kia đắt quá, không đáng, chúng ta vào đây thử xem, nếu ngon thì chúng ta cần gì phải mát tiền oan đó." Mẹ chồng Tiểu Vương một tay kéo một bà bầu vào trong, hào phóng nói: "Vào đi, mẹ trả tiền."
 
 Sắc mặt Tiểu Vương không vui nhưng lại không kéo lại được bà mẹ chồng có thể vác một nghìn cân gạo này, chỉ có thể cắn răng đi vào.
 
 Vừa bước vào nhà hàng, Tiểu Vương đã ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc, chính là mùi hải sản mà cô vẫn thường ngửi thấy, cô lập tức nín thở: "Mẹ, chúng ta đi thôi, ở đây tanh quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận