Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 760:

Chương 760:Chương 760:
 
 Diệp Cửu Cửu mềm lòng, không chịu được dáng vẻ tủi thân của cô bé, cô giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Ngư mềm mại: "Yên tâm, không ai đuổi em đi đâu."
 
 Tiểu Ngư nghe xong thì đắc ý nháy mắt với Lăng Dư, hừ hừ hai tiếng, muốn đuổi cô bé đi, không có cửa đâu!
 
 Lăng Dư vừa vặn nhìn thấy tâm tư nhỏ nhặt của cô bé, anh nghiến răng: "Anh thấy đã đến lúc để con bé đi nghe trưởng lão giảng bài rồi."
 
 Tiểu Ngư vốn còn đắc ý lập tức ngẩn người: "Em không đi."
 
 Diệp Cửu Cửu võ võ lưng cô bé: "Không học sẽ biến thành đứa ngốc, học mới có thể biết lễ nghĩa."
 
 Tiểu Ngư cân nhắc một hồi, dù sao cũng phải học, chi bằng học ở đây: "Cửu Cửu không phải nói sẽ đưa em đi mẫu giáo sao? Em học ở đây cũng là học mà, đúng không?”
 
 "Lời này cũng không sai." Diệp Cửu Cửu cười cười nhìn Tiểu Ngư chủ động đi học: "Vậy thứ hai chị đưa em đi mẫu giáo."
 
 "..." Tiểu Ngư ngây người, sao lại cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi?
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé bị lừa: "Vậy em muốn học ở đâu?"
 
 Đi học phải ở dưới đáy biển một thời gian dài, ở đây còn có thể chơi máy tính bảng, xem tivi, còn có thể ra ngoài ăn đồ ngon, còn ở mẫu giáo ít nhất cũng có thể trượt cầu trượt, chơi bạt nhún, so sánh như vậy, Tiểu Ngư che khuôn mặt không muốn: "Ở đây."
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu giả vờ không nhìn thấy vẻ không vui của cô bé: "Đến thứ hai chị và anh trai sẽ đưa em đi."
 
 Tiểu Ngư nằm trên giường, thở dài thườn thượt, cô bé còn nhỏ như vậy, đã khổ sở như vậy rồi, ôi!
 
 Thứ hai nhà hàng nghỉ.
 
 Diệp Cửu Cửu cùng Lăng Dư, bạch tuộc lớn đưa Tiểu Ngư đến trường mẫu giáo, một nhóm toàn những người cao lớn xinh đẹp đứng trước cổng trường, rõ ràng là một cảnh đẹp, khiến các cô giáo, bạn học, phụ huynh trong trường mẫu giáo đều nhìn lại.
 
 Cô giáo của Tiểu Ngư vội vàng chạy đến đón học sinh mới là Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư chào buổi sáng, còn nhớ cô không? Cô là cô giáo Đường Đường."
 
 Tiểu Ngư nhẹ nhàng gật đầu nói nhớ: "Cô đã cho em một cây kẹo mút, vị cam."
 
 Cô giáo Đường Đường cười cười ừ một tiếng: "Đúng vậy, trí nhớ Tiểu Ngư thật tốt."
 
 Tiểu Ngư mím môi, cô bé không thích mùi vị đó nên nhớ rất rõ: "Cô ơi, em không thích kẹo mút vị cam, lần sau cô cho em thì phải cho vị dâu hoặc vị sô cô la nhé."
 
 Cô giáo Đường Đường không ngờ cô bé lại kén ăn như vậy: ”... Được."
 
 "Không còn sớm nữa, chúng ta vào trong nhé?" Cô giáo vừa nói vừa đưa tay định nắm tay Tiểu Ngư: "Cô nắm tay em nhé?"
 
 Tiểu Ngư không quen người lạ thân thiết với mình, cô bé xua tay, trông rất độc lập: "Không cần đâu, em tự đi được."
 
 Cô giáo Đường Đường cười khen: "Tiểu Ngư rất độc lập."
 
 Thậm chí không giống như những đứa trẻ mới đến lần đầu khác, khóc lóc không chịu vào.
 
 Bởi vì Tiểu Ngư biết làm loạn cũng vô ích, không đi học thì phải về đáy biển, vì vậy còn không bằng ngoan ngoãn chấp nhận, hơn nữa cô bé khóc là sẽ rơi trân châu, sẽ bị mọi người phát hiện.
 
 Cô giáo Đường Đường thấy cô bé không lên tiếng, cười nói tiếp: "Tiểu Ngư, chúng ta chào tạm biệt anh trai chị gái nhé, bảo anh trai chị gái bốn giờ rưỡi chiều đến đón em nhé."
 
 Tiểu Ngư kéo quai cặp sách màu hồng xanh của mình: "Cửu Cửu, anh trai, chiều nhớ đến đón em nhé!"
 
 "Nhớ chứ." Diệp Cửu Cửu đội cho cô bé chiếc mũ ngư dân màu hồng, che cho cô bé một chút gió lạnh: "Lạnh hay đói thì bảo cô giáo giúp, đừng đi nghịch nước, đừng khóc, không được để lộ thân phận nhé, còn nếu thấy khó chịu ở đâu thì gọi điện cho bọn chị ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận