Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 245:

Chương 245:Chương 245:
 
 Con hẻm nóng như đỏ lửa không có một bóng người, ngay cả quán mì giá rẻ ở xa cũng không có một ai: "Có phải quá nóng không?"
 
 "Chủ quán, bên ngoài 40 độ, mọi người đều muốn đợi tới tối mới đến." Cao Viễn giơ điện thoại lên: "Chủ quán xem nhóm này."
 
 Diệp Cửu Cửu mới láy điện thoại ra, vừa mở ra đã tháy Cao Viễn đăng bức ảnh sashimi cá hỏi không lồ hôm nay vào, máy chục thực khách vào bình luận đều không ngừng "Ò."
 
 Cha của Lạc Lạc nói: "Chủ quán, tối nay tôi muốn mời khách hàng ăn cơm, có thể đặt trước một bàn không?”
 
 Mẹ Lâm: "Làm thêm máy ngày liền, cuối cùng cũng xong rồi, tôi cũng muón mời đồng nghiệp đi ăn một bữa."
 
 "Chủ quán, có thẻ đặt trước không? Tôi cũng muốn đặt một bàn."...
 
 "Không đặt trước, vẫn là ai đến trước được trước, chỉ có chín phần, giá hơi đắt, mọi người đến khoảng sáu bảy giờ chắc chắn vẫn còn." Diệp Cửu Cửu vẫn biết rõ khả năng chỉ trả của mọi người, trong nhóm này chỉ có vài người không thiếu tiền như Cao Viễn và Chu Chu.
 
 "Chủ quán, chúng tôi đến lúc sáu giờ, néu có quá nhiều người đặt thì nhát định phải giữ một bàn cho tôi." Cha Lạc Lạc đã phục vụ vị khách hàng này rất lâu rồi, hy vọng lằn này nhát định phải giành được hợp đồng.
 
 Mẹ Lạc Lạc lên tiếng: "Ông xã, em có thẻ đến chiếm chỗ trước cho anh, chỉ cần anh chịu trả thêm một bàn là được."
 
 Cha Lạc Lạc ho khan hai tiếng: "Trừ vào tiền tiêu vặt."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn mọi người nói đùa vài câu rồi mới tắt điện thoại, chủ quán nên giữ một chút khoảng cách với khách hàng, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
 
 Vừa đặt điện thoại xuống thì người cha và đứa con trai ở góc đã đến tính tiền.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn cậu bé ốm yếu: "Có chỗ nào khó chịu không?"
 
 Cậu bé lắc đầu: "Chị ơi, món đó ngon lắm."
 
 Diệp Cửu Cửu nghe cậu bé nói không có gì thì cũng yên tâm hơn một chút: "Cảm ơn em đã thích, có rảnh thì đến nữa nhé."
 
 Sau khi hai cha con ra khỏi nhà hàng.
 
 Người đàn ông nắm tay con trai định đưa con đến bệnh viện: "Chúng ta đến bệnh viện trước."
 
 Cậu bé: "Cha ơi, con không tháy khó chịu."
 
 Người đàn ông: "Con đã ăn hai miếng, vẫn nên đến kiểm tra một chút thì hơn."
 
 Cậu bé: "Cha ơi, con nghĩ lần này con sẽ không khó chịu đâu."
 
 "“hAnm nhải ^n¬n nah7" Nlaipi đền na vẫn kiên mi yết đipa ân hé đến bênh Viẹn.
 
 Cậu bé không thẻ cãi lại bố, chỉ có thể đi theo, đến bệnh viện thì ngồi xuống ghế ở sảnh khám bệnh, nếu có gì bát trắc thì có thể gọi bác sĩ bát cứ lúc nào.
 
 Cậu bé ngoan ngoãn ngồi im lặng ở góc, lắc lư đôi chân, nhìn những bệnh nhân đi lại trong sảnh.
 
 Hai người ngồi được hai ba tiếng, cậu bé đã buồn ngủ: "Cha ơi, con muốn về ngủ trưa."
 
 "Thực sự không khó chịu sao?" Người đàn ông liên tục nhìn mặt và tay của con trai, mỗi lần con trai vô tình chạm vào chất gây dị ứng, toàn thân sẽ nổi mẩn, buồn nôn, khó chịu, nghiêm trọng nhất là một lần khó thở, suýt thì ngất xỉu.
 
 Vì vậy, hắn vẫn không yên tâm kiểm tra lại một lần nữa, sau khi xác nhận không có một chút dấu vét nào mới thở phào nhẹ nhõm: "Thực sự không bị dị ứng."
 
 "Cha ơi, con đã nói là không có mà." Cậu bé ngáp một cái: "Bây giờ chúng ta có thẻ về nhà chưa?"
 
 "Đi thôi." Đã ba tiếng trôi qua, néu bị dị ứng thì đã phát tác từ lâu rồi, người đàn ông nắm tay con trai đi ra ngoài: "Thật kỳ lạ, trước đây con chạm vào là không được, lần này lại không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận