Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 673:

Chương 673:Chương 673:
 
 Rất lâu rất lâu trước đây, một vị thần tên là Cửu Khanh đã xuất hiện ở đây, nàng quản lý một vùng biển rộng lớn vô biên cùng hàng vạn sinh vật biển.
 
 Hàng vạn sinh vật dưới sự che chở của linh khí của nàng đã bắt đầu có linh trí, bắt đầu dân có đặc điểm của con người, họ ra khỏi mặt nước, tôn sùng Cửu Khanh thành vị thân duy nhất, nàng dựa vào sức mạnh tín ngưỡng của mọi người, vượt qua những năm tháng dài đằng đẳng.
 
 Sau đó thảm họa ập đến, Cửu Khanh vì để bảo vệ nhưng sinh vật biển đã dốc hết sức tách vùng biển do mình quản lý ra khỏi thế giới ban đầu, biến nơi đây thành nơi bị thời gian lãng quên.
 
 Nhiều bộ hải tộc nhân cuối cùng cũng chết đi trong những năm tháng dài đằng đẵng, còn Cửu Khanh đại nhân đã cạn kiệt sức lực không thể hồi phục, phạm vi nàng che chở cũng dần thu hẹp lại, đây cũng là lý do tại sao hương vị của hải sản trong và ngoài vùng biển Lãng Quên lãng lại khác nhau.
 
 Cửu Khanh đại nhân không còn tín ngưỡng đã yếu ớt chìm vào giấc ngủ, chỉ có thể nằm trong cung điện do hải tộc nhân xây dựng cho nàng, nằm ở nơi đó suốt những năm tháng dài đằng đẵng, lâu đến mức mọi người đều cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết, chỉ có một số ít hải tộc nhân cổ đại còn nhớ nàng đã từng xuất hiện.
 
 Sau đó nàng thậm chí không thể duy trì được cơ thể của mình, chỉ có thể vào trước khi biến mất đã gửi ý chí còn sót lại ra ngoài, biến thành một đứa trẻ sơ sinh được gửi đến thế giới bên ngoài, mỗi lần đến đây lại có thể đổi lấy vùng biển Lãng Quên không thay đổi trong hàng nghìn năm.
 
 Diệp Cửu Cửu là thân phận cuối cùng trong vô số lần Cửu Khanh tiêu tan, sau khi cô chết, vùng biển Lãng Quên lãng sẽ không còn tồn tại nữa.
 
 Những lần trước đó đều là vào sau khi cái xác nhân loại già đi rồi mới đến, Diệp Cửu Cửu có thể tích lũy năng lượng mở thông đạo trước thời hạn là vì cô làm hải sản bán cho rất nhiều người bệnh, lòng biết ơn và tín ngưỡng của bọn họ khiến cô mở được thông đạo sớm hơn. Diệp Cửu Cửu tiếp nhận rất nhiều ký ức, quá nặng nề, đè cô đến nỗi hơi khó thở, cô nhẹ nhàng thở dài: "Lăng Dư, em chính là vị đại nhân mà bạch tuộc đốm xanh nhắc tới."
 
 Cô dừng lại một chút: "Nhưng cũng không phải."
 
 Không phải là vì cô biết rõ mình là Diệp Cửu Cửu.
 
 Cũng càng muốn trở thành một Diệp Cửu Cửu thích nấu ăn, thích kiếm tiên, thích Lăng Dư.
 
 "Anh biết." Lăng Dư lại quỳ một gối trước mặt cô, đặt tay cô lên trán mình: "Dù em có là ai, tộc nhân ngư bọn anh cũng sẽ mãi mãi phụng sự em."
 
 Không biết có phải là ảo giác không, sau khi Lăng Dư nói xong câu này, Diệp Cửu Cửu nhận ra tín ngưỡng của anh truyền vào cơ thể cô, mặc dù chỉ là muối bỏ biển nhưng cô vẫn rất vui, vì cô biết Lăng Dư không lừa cô: "Em nhớ rồi."
 
 Lăng Dư cười đáp một tiếng, anh chỉ sợ cô không nhớ.
 
 Diệp Cửu Cửu cười chỉ vào xa xa, một tay xách một con tôm hùm hoa hồng lớn, một tay xách một con bạch tuộc lớn: "Vậy bây giờ anh đi nướng con tôm hùm hoa hồng đó cho em đi."
 
 "Được." Lăng Dư biết cô không quen ăn đồ sống: "Anh đi bảo họ nhóm lửa."
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu, sau đó ngồi bên cạnh nhìn mọi người tìm một số cành cây khô dưới dây leo hoa, nhóm lửa theo cách lấy lửa bằng cách khoan gỗ thô sơ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận