Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 779: Ngoại Truyện 1

Chương 779: Ngoại Truyện 1Chương 779: Ngoại Truyện 1
 
 Sau một tuần đến trường mẫu giáo, Tiểu Ngư đã hoàn toàn thích nghỉ với cuộc sống ở đó, rốt cuộc thì ai có thể từ chối những chiếc bánh ngọt, bánh điểm tâm, trái cây và đùi gà, cánh gà của căng tin trường mẫu giáo chú?
 
 Vì vậy, cô bé nhanh chóng chuyển từ việc phản đối ban đầu sang mong chờ được đi học môi ngày, ngày nào cũng dậy lúc tám giờ, rửa mặt xong là nhảy nhót đến trường dưới sự hộ tống của anh trai.
 
 Thỉnh thoảng Diệp Cửu Cửu, bạch tuộc lớn cũng đưa cô bé đi, nhưng vì phải chuẩn bị nguyên liệu nên phần lớn vẫn là Lăng Dư tự đưa đi.
 
 Sau khi đưa đến trường, Tiểu Ngư sẽ vẫy tay chào tạm biệt Lăng Dư, sau đó cùng một cô bé chơi thân đi vào, hai người nắm tay nhau vào lớp, ngồi trên ghế vừa trò chuyện vừa chờ cô giáo phát đồ ăn sáng.
 
 Thực ra Tiểu Ngư đã ăn sáng ở nhà rồi nhưng cô bé thích bánh trứng và sữa ở đây nên vẫn phải ăn thêm một chút, dù sao cũng đã đi bộ mười mấy phút, đi mệt rồi cũng đói.
 
 Sau khi cô giáo chia xong, Tiểu Ngư mở hộp sữa, vừa uống sữa vừa nói với Nguyệt Nha: "Nguyệt Nha, tớ nói nhỏ cho cậu biết nhé, tối qua tớ mơ một giấc mơ."
 
 Nguyệt Nha chớp đôi mắt đen láy: "Mơ thấy gì thế?"
 
 Tiểu Ngư nhỏ giọng thì thầm vào tai Nguyệt Nha: "Tớ mơ thấy hai chúng ta không muốn làm bài tập, lén lút đi chơi, cô giáo, anh trai, Cửu Cửu đều không biết, chúng ta ngồi xe đi đến một nơi rất xa, rất xa, có núi lớn, có biển lớn, còn có rất nhiều kẻ xấu đuổi theo chúng ta."
 
 Nguyệt Nha sợ đến trợn tròn mắt: "Đáng sợ quá."
 
 "Đúng vậy, nhiều kẻ xấu lắm, tớ đánh không lại." Tiểu Ngư tức giận cắn một miếng bánh trứng thơm phức, tức quá, nhiều kẻ xấu như vậy, cô bé đánh không lại.
 
 Nguyệt Nha không kìm được hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
 
 Tiểu Ngư tiếp tục kể phần sau: "Sau đó anh trai và Cửu Cửu đến tìm, anh trai cứu chúng ta, sau đó còn đưa chúng ta đi ăn rất nhiều đồ ngon."
 
 "He he he, anh trai và chị dâu cậu tốt nhất." Nguyệt Nha nhẹ nhàng lắc lư chân, cười tít mắt cắn một miếng bánh trứng: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, chúng ta đừng chạy lung tung."
 
 "Ừ, không chạy lung tung." Tiểu Ngư cũng sợ bị bắt đi làm thí nghiệm, cô bé sờ sợi dây chuyền vỏ ốc trên cổ, đây là vỏ ốc của con ốc sên lợi hại nhất dưới đáy biển, cho dù cách xa đến đâu, chỉ cần cô bé thổi lên là anh trai có thể nghe thấy.
 
 Nguyệt Nha ừ ừ hai tiếng, sau đó giục Tiểu Ngư nhanh ăn bánh trứng.
 
 "Đang ăn đây." Tiểu Ngư ăn hết bánh trứng chỉ trong hai ba miếng, ăn xong, cô bé nhìn những bạn nhỏ khác vẫn đang ăn, thèm thuồng liếm môi, sau đó lại đi đến chỗ để bánh trứng, một tay cầm một cái.
 
 Lấy xong rồi chạy lon ton đến bàn, chia cho Nguyệt Nha một cái: "Ăn nữa nè."
 
 Nguyệt Nha vui vẻ ừ ừ hai tiếng.
 
 Tiểu Ngư rất hào phóng, mỗi lần có đồ gì cũng chia cho Nguyệt Nha, buổi trưa đi ăn cơm ở căng tin cũng sẽ tranh thủ lấy thêm hai cái đùi gà, sau đó chia cho Nguyệt Nha cùng ăn.
 
 Nguyệt Nha nhận được bánh ngọt cũng sẽ chia cho Tiểu Ngư, hai cô bé sáp lớp nhanh chóng trở thành đôi bạn thân hình ảnh không rời, ngày nào cũng cười ha ha vui vẻ vô cùng.
 
 Có lẽ điều không vui duy nhất là phải học viết bài tập, Tiểu Ngư mỗi ngày không chỉ phải học chữ đã quên ở bên kia biển mà còn phải học chữ của thế giới này, ngoài ra còn có các ngôn ngữ khác.
 
 Ngồi trước bàn học, Tiểu Ngư vừa viết vừa khó chịu muốn khóc: "Hu hu hu, em không muốn làm bài tập nữa, tay viết đau quá-"
 
 Diệp Cửu Cửu cũng không có cách nào, đã đến trường mẫu giáo rồi thì chắc chắn phải tuân theo quy định của trường mẫu giáo: "Thổi cho con nhé?"
 
 "Thổi cũng không được, đau muốn đứt tay rồi." Tiểu Ngư quay đầu nhìn Lăng Dư: "Anh ơi, anh ném cô giáo vào miệng cá mập được không?” ".." Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực, trẻ con trước kia muốn đánh bom trường học, trẻ con bây giờ muốn ném cô giáo cho cá mập ăn, đúng là thế hệ sau tàn nhẫn hơn thế hệ trước: "Không được."
 
 Lăng Dư lạnh lùng nói: "Không muốn viết thì bỏ đi, bỏ đi thì chỉ cần học một loại."
 
 "Không bỏ, anh xấu xa." Tiểu Ngư hừ hừ cầm bút tiếp tục viết, tủi thân nói: "Em không muốn làm trẻ con nữa, người lớn không cần học những thứ này."
 
 "Nhưng em không thể lớn lên trong một ngày." Diệp Cửu Cửu dội cho cô bé một gáo nước lạnh, dội xong lại tiếp tục an ủi: 'Chúng ta học từ từ nhé, hồi nhỏ chị cũng học như vậy mà lớn lên."
 
 "Tiểu Ngư rất thông minh, đã nhớ rất nhiều rồi, chỉ là viết hơi chậm thôi, đợi em lớn thêm một chút nữa là có thể viết nhanh và đẹp rồi." Thực ra bài tập cô giáo giao cũng không nhiều, chỉ là viết một chữ cái mười lần, nếu là Diệp Cửu Cửu thì có thể viết xong toàn bộ trong nửa phút, nhưng đối với trẻ mới học viết thì muốn viết xong cũng khó như lên trời.
 
 Tiểu Ngư vẫn không vui, dụi mắt tiếp tục viết abc, trường mẫu giáo chỗ nào cũng tốt, chỉ có viết bài tập là không tốt: "Haizz."
 
 "Đừng thở dài." Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Bây giờ vất vả một chút, sau này em sẽ là con cá hiểu biết nhất toàn bộ biển Lãng Quên, hơn nữa sau này cũng có thể đi mở rộng tầm mắt ở nhiều thế giới hơn, nếu em không biết gì, người khác nói gì em cũng không hiểu, đặc biệt là khi em mua đồ, người ta lừa tiền của em thì phải làm sao?"
 
 Nửa đầu Tiểu Ngư còn không quan tâm nhưng nghe đến cuối thì Tiểu Ngư không vui rồi, với tư cách là một tiểu lão bản, cô bé đã có ý thức kiếm tiền và tiết kiệm tiền, muốn lừa tiền của cô bé, không có cửa!
 
 "Em viết." Tiểu Ngư cúi đầu tiếp tục viết chữ, lần này không phàn nàn gì nữa.
 
 Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "..."
 
 Được rồi, miễn là chịu tiếp tục viết là được.
 
 Diệp Cửu Cửu đứng dậy vào bếp làm bánh trôi đường đỏ cho cô bé để an ủi, để cô bé ăn no rồi tiếp tục viết.
 
 Cứ như vậy, dưới sự cho ăn của cô, cô bé lại có động lực tiếp tục viết, đại khái viết được một tháng thì Tiểu Ngư đã viết tương đối thành thạo, không cần thúc giục cũng tự đi viết.
 
 Mà lúc này trường mẫu giáo cũng sắp nghỉ hè.
 
 Trẻ em trong trường mẫu giáo này đều có hoàn cảnh gia đình khá tốt, mỗi kỳ nghỉ đều đi nghỉ mát hoặc đi học các lớp nâng cao hơn, trước khi nghỉ hè sẽ có một buổi biểu diễn cuối kỳ.
 
 Một ngày cuối tháng, Tiểu Ngư mang thư mời về: " Cửu Cửu, chị có muốn đi xem em nhảy không?"
 
 Diệp Cửu Cửu nhận lấy thư mời xem, thời gian là ngày cuối cùng của tháng, vừa hay là thứ sáu: "Em nhảy điệu gì?"
 
 "Bí mật." Tiểu Ngư che miệng, không chịu nói gì: "Cửu Cửu đừng hỏi."
 
 Diệp Cửu Cửu thở dài, con nít lớn rồi, biết giữ bí mật rồi: "Được rồi, chị không hỏi."
 
 Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt xanh biếc: "Cửu Cửu, chị sẽ đi chứ?"
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Đi chứ."
 
 Đứa nhỏ mình lần đầu biểu diễn tiết mục, thời khắc quan trọng như vậy sao họ có thể bỏ lỡ được?"Thứ sáu chúng ta nghỉ, đổi việc của ngày hôm đó sang thứ hai là được."
 
 Bạch tuộc lớn và những người khác cũng rất muốn đi: "Cô chủ, chúng tôi cũng có thể đi không?"
 
 "Tất nhiên." Diệp Cửu Cửu nhìn thư mời, trên đó viết mời tất cả người nhà của Tiểu Ngư đến: "Mọi người cũng là người nhà của Tiểu Ngư."
 
 Bạch tuộc: "He he he, vậy thì tốt quá."
 
 Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của tháng.
 
 Tiểu Ngư được Diệp Cửu Cửu đưa đến trường mẫu giáo trước, những người khác thì dọn dẹp nhà cửa trước, dọn dẹp xong thì ăn trưa, một giờ chiều mọi người mặc quần áo mới rồi khóa cửa chuẩn bị đi.
 
 Ra khỏi cửa, Diệp Cửu Cửu tiện đường mang số tiền xu kiếm được trong tháng này đến một trung tâm cứu trợ quyên góp gần đó, chủ yếu là giúp đỡ những người bệnh có hoàn cảnh gia đình khó khăn, vì ở đây sẽ công khai minh bạch nên cô mới gửi đến đây.
 
 Số tiền xu bỏ vào trong tháng này cộng lại khoảng năm sáu chục nghìn, Diệp Cửu Cửu thêm vào một chút, góp đủ một trăm nghìn, cô quyên góp dưới danh nghĩa Cửu Khanh.
 
 Xử lý xong, Diệp Cửu Cửu cùng Lăng Dư và những người khác đến trường mẫu giáo, đến trường mẫu giáo mới phát hiện những người nhà khác đều ăn mặc chỉnh tề, chỉ có họ mặc quần áo rất tùy ý, hơn nữa còn đi bộ đến.
 
 Vào hội trường lớn của trường mẫu giáo, họ chọn một vị trí ở hàng ghế trước ngồi xuống, nhan sắc của mỗi người đều rất nổi bật, khiến không ít người chú ý.
 
 Rất nhiều người muốn đến trò chuyện nhưng đã hai giờ đúng chiều, buổi biểu diễn của trường mẫu giáo sắp chính thức bắt đầu.
 
 Theo tiếng nhạc vang lên, bạch tuộc nhỏ giọng hỏi: "Cô chủ nhỏ sắp ra chưa?"
 
 "Chưa." Diệp Cửu Cửu nhìn danh sách chương trình, tiết mục "hái nấm" của Tiểu Ngư và các bạn xếp thứ chín: "Thứ chín, đợi một lát nữa."
 
 Mọi người gật đầu, chờ đợi tiết mục của Tiểu Ngư.
 
 Các tiết mục trước đều là các bạn nhỏ lớp lớn biểu diễn đàn piano, võ thuật, tiểu phẩm, kịch nói, v. v., tiết mục nào cũng rất thú vị khiến khán giả cười ha ha.
 
 Diệp Cửu Cửu xem các tiết mục trước rất hay, có chút lo lắng cho tiết mục của Tiểu Ngư và các bạn, vì dù sao các bạn ấy mới là trẻ ba tuổi, hay quên là chuyện bình thường.
 
 Rất nhanh đến lượt Tiểu Ngư và các bạn ra sân khấu.
 
 Lần này Tiểu Ngư đóng vai một cây nấm đỏ, vì vậy cô bé mặc một bộ quần áo liên thân hình nấm, đội một chiếc mũ nấm đỏ hình ô, bên dưới là màu trắng.
 
 Những bạn nhỏ khác cũng mặc những bộ quần áo tương tự nhưng màu sắc khác nhau, có nấm vàng, nấm xanh, nấm hồng, v. v.
 
 Tiểu Ngư bước lên sân khấu, liền nhìn xuống phía dưới tìm bóng dáng Cửu Cửu nhưng bên dưới quá rộng, lại còn tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn thấy rồi nói: "Tiểu Ngư đang tìm chúng ta."
 
 Bạch tuộc và những người khác vẫn luôn yên tĩnh lập tức đứng lên hét lớn: "Cô chủ nhỏ, chúng tôi ở đây, cố lên nhé!"
 
 Một tiếng cô chủ nhỏ khiến Tiểu Ngư đội mũ nấm đỏ lập tức tìm thấy vị trí của họ, cô bé nhìn những người anh và Cửu Cửu ngồi bên dưới, vui vẻ cười toe toét: " Cửu Cửu-"
 
 Những bạn nhỏ khác bên cạnh cũng tìm thấy cha mẹ của mình, đều cười he he.
 
 Cô giáo bảo các bạn nấm ngồi xổm xuống, sau khi ngồi xổm xuống thì tất cả đều biến thành nấm nhỏ, sau đó cô giáo bắt đầu bật nhạc, theo tiếng nhạc vang lên, Tiểu Ngư và các bạn từ từ đứng lên, sau đó vui vẻ quay vòng vòng.
 
 Đồng thời bên cạnh còn có lời dẫn của cô giáo: "Trong một khu rừng xa xôi, có rất nhiều loại nấm, chúng lớn lên từ từ, trở thành nấm đỏ, nấm trắng, nấm vàng..."
 
 "Bỗng một ngày nọ, một cậu bé xách giỏ đến khu rừng." Cô giáo nói xong, một cậu bé đội khăn tay, xách giỏ nhảy tưng tưng đi ra.
 
 Cậu bé nói: 'Hôm nay có rất nhiều nấm, mình phải hái thật nhiều về nhà ăn."
 
 Các bạn nấm sợ hãi run rẩy, tất cả đều chen chúc vào một chỗ, một cô bé nói rõ ràng nhất hét lên: "Cậu bé hái nấm đến rồi, mọi người nhanh trốn đi."
 
 "Được." Tiểu Ngư và Nguyệt Nha đều trốn vào góc: "Đừng đến đây!"
 
 Cậu bé hái nấm cười xấu xa đi tới: "He he he, các bạn nấm nhỏ, tôi đến đây -"
 
 ".." Diệp Cửu Cửu sắp cười chết rồi, cậu bé hái nấm này sao lại giống như tên trộm nấm vậy. Cậu bé hái nấm tiến về phía trước, một tay túm lấy một cây nấm màu vàng: "Hái được một cây nấm to rồi!"
 
 Nấm vàng ư ử giả vờ khóc hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau cậu bé, kéo giỏ, như vậy coi như được để trong giỏ.
 
 Cậu bé hái nấm lại túm lấy một cây nấm xanh, sau đó lại bắt đầu túm nấm xanh, sau khi túm được ba cây, cậu bé lại đi về phía Tiểu Ngư và Nguyệt Nha cùng mấy cây nấm nhỏ khác: "He he he, nấm đẹp quá, tôi đến đây nào."
 
 Tiểu Ngư và Nguyệt Nha đều sợ hãi kêu lên: "Đừng đến đây."
 
 "Tôi đến đây, tôi đến đây." Cậu bé hái nấm đi đến trước mặt Tiểu Ngư, đưa tay vỗ đầu cô bé, nói thêm: "Cây nấm này to và béo, nhất định phải hái về."
 
 "..." Tiểu Ngư không thích nhất là bị nói béo, tức giận đến mức cô bé trực tiếp đáp trả: "Cậu mới béo."
 
 "Cây nấm to béo, tôi đến hái cậu đây." Cậu bé hái nấm đưa tay kéo chiếc mũ nấm trên đầu Tiểu Ngư nhưng Tiểu Ngư không chịu, không chịu đứng lên.
 
 "Đừng hái tôi, tôi có độc!" Tiểu Ngư chống nạnh: "Cậu ăn tôi, cậu sẽ nằm thẳng cảng."
 
 Nguyệt Nha cũng phụ họa theo, hát một bài đồng dao cổ không biết thịnh hành từ bao giờ: "Mũ đỏ, thân trắng, ăn xong cùng nằm thẳng cẳng... , đừng hái chúng tôi."
 
 Cậu bé hái nấm lại muốn ra tay: "Phải hái."
 
 "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta chỉ còn cách ra tay trước." Tiểu Ngư tức giận bò dậy, xông về phía cậu bé hái nấm: "Nguyệt Nha mau lên, chúng ta đầu độc cậu ta, cậu ta sẽ không hái chúng ta nữa..."
 
 "Được." Nguyệt Nha và những bạn nhỏ khác cũng xông về phía cậu bé, dọa cho cậu bé phải chạy mất dép.
 
 Cô giáo cả người đều ngây người, cuối cùng nhìn cậu bé bị dọa đến kêu ầm ï chỉ có thể tạm thời đổi lời thoại: "... Từ đó, không còn ai đến hái những cây nấm nhỏ xinh đẹp này nữa." Tiểu Ngư nấm vui vẻ nhảy cẵng lên: "Ôi trời! Chúng ta thắng rồi!"
 
 Những cây nấm nhỏ khác cũng vui vẻ nhảy cẵng lên, chỉ có cậu bé hái nấm ở hậu trường kêu ầm ï.
 
 Diệp Cửu Cửu che mặt, quả nhiên không ngoài dự đoán, một mớ hỗn độn.
 
 Lăng Dư vẻ mặt không nói nên lời.
 
 Bạch tuộc lớn và những người khác thì cười ngả nghiêng trên ghế, đúng là tiểu điện hạ của tộc nhân ngư dũng mãnh thiện chiến, cho dù rời khỏi biển Lãng Quên, cô bé vẫn là sự tồn tại không thể trấn áp!
 
 Mặc dù có sự cố nhưng hiệu quả lại ngoài ý muốn, những khán giả khác đều cười ngặt nghẽo, sau khi chương trình kết thúc, mọi người đều không hẹn mà cùng võ tay: "Quá buồn cười."
 
 Sau khi toàn bộ buổi biểu diễn kết thúc, Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư cùng nhau đi đón Tiểu Ngư: "Các em định diễn như thế nào?"
 
 "Bị bắt đi." Tiểu Ngư hừ hừ hai tiếng: "Ai bảo cậu ta nói em béo, rõ ràng em rất gầy."
 
 "Đó là lỗi của cậu ấy, nhưng em tùy tiện thay đổi diễn xuất cũng không đúng, lỡ cô giáo không phản ứng kịp thì tiết mục này của các em sẽ hỏng bét." Diệp Cửu Cửu vẫn phải dạy Tiểu Ngư có ý thức tập thể, không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân.
 
 Tiểu Ngư gật đầu: 'Lần sau em sẽ không như vậy nữa."
 
 "Được rồi, em và anh trai ra ngoài đợi chị trước, chị đi tìm cô giáo giúp em đặt chỗ nhập học cho học kỳ sau." Diệp Cửu Cửu dặn dò một tiếng rồi đi mất, Lăng Dư đưa Tiểu Ngư ra sân chơi bên ngoài tắm nắng.
 
 Vừa đứng được một lúc thì có một người phụ nữ chạy đến hỏi: "Xin chào, anh là người mẫu sao?"
 
 Lăng Dư liếc nhìn đối phương: "Không phải."
 
 Người phụ nữ lập tức mừng rỡ: "Tôi mở công ty quản lý, anh có hứng thú vào giới không? Ngoại hình của anh rất tốt, tôi có thể giúp anh tiến ra thế giới, cũng có thể giúp anh đóng phim..." Lăng Dư lạnh lùng từ chối: "Không hứng thú."
 
 Người phụ nữ vẫn cố gắng thuyết phục Lăng Dư: "Kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần anh nổi tiếng, một năm là có thể mua được một căn biệt thự lớn."
 
 Lăng Dư: "Không cần."
 
 Hắn có vô số châu báu dưới đáy biển, giàu có hơn rất nhiều người.
 
 Hơn nữa hắn còn có một chủ nhân biển cả.
 
 Người phụ nữ thấy hắn vẫn không chịu, lại nhìn sang bạch tuộc lớn và những người khác: 'Vậy các anh có ý định không? Tôi đảm bảo có thể giúp các anh kiếm được rất nhiều tiền."
 
 Bạch tuộc lớn và những người khác cùng nhau lắc đầu, họ thích đến đây là vì Cửu Khanh đại nhân và điện hạ chứ không phải vì kiếm tiền, huống hồ kiếm tiền bên ngoài làm sao kiếm được nhiều bằng Cửu Khanh đại nhân kiếm trong một ngày?
 
 Người phụ nữ rất không cam lòng nhưng thuyết phục nhiều lần đều không thành công, chỉ có thể đưa một tấm danh thiếp: "Nếu các anh thay đổi ý định có thể liên lạc với tôi."
 
 Bạch tuộc lớn nhận lấy nhưng sau đó liền vứt đi, vì họ không thể đi được.
 
 Sau khi người phụ nữ rời đi lại có mấy bà lão, phụ nữ trẻ đẹp đi tới, bọn họ đã nhìn chằm chằm Lăng Dư và những người khác rất lâu rồi.
 
 Ngoại hình của Lăng Dư và những người khác đặc biệt đẹp, cho dù họ đeo khẩu trang, cũng sẽ luôn có rất nhiều người nhìn chằm chằm, một trong số những bà lão đánh giá một phen rồi đi đến trước mặt Tiểu Ngư: "Cháu bé, đây là cha cháu sao?"
 
 Tiểu Ngư nhìn anh trai mình đang nắm tay, trả lời một cách mềm mại: "Là anh trai."
 
 "Là anh trai à." Bà lão xa lạ này đột nhiên bộc phát ra ánh sáng phấn khích, giống như sói đói nhìn thấy cừu, phấn khích nói: "Anh trai có đối tượng chưa? Tôi có một..."
 
 Chưa đợi Lăng Dư mở miệng, Tiểu Ngư đã nhảy dựng lên, bảo vệ anh trai và đã hiểu đối tượng là gì: "Anh trai là của Cửu Cửu, các người không được cướp anh ấy đi."
 
 Bà lão xa lạ: "Cửu Cửu là ai?"
 
 "Là... chị dâu của tôi." Tiểu Ngư tức giận trừng mắt nhìn bà lão xấu xa đang nhòm ngó anh trai mình: "Bà không được nhắm vào anh trai tôi."
 
 Bà lão xa lạ ồ lên một tiếng thất vọng nhưng lại nhìn sang tay Lăng Dư, ngón tay trống không, hẳn là chưa kết hôn: "Cháu xem, đó là cháu gái tôi, trẻ trung xinh đẹp, sự nghiệp thành công, tốt hơn nhiều so với rất nhiều cô gái, cháu xem có muốn làm bạn trước không? Sau này biết đâu có thể giúp đỡ được..."
 
 Lăng Dư liếc nhìn cháu gái của bà lão, mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, trông rất tháo vát, anh nhìn một cái rồi thu hồi tâm mắt, sau đó nhìn ánh mắt chờ mong của bà lão này, rất lạnh lùng nói: "Trong mắt tôi, cháu gái của bà không bằng một phần vạn Cửu Cửu."
 
 "Cháu gái của bà bình thường như con sâu cát dưới đáy biển, còn Cửu Cửu cô ấy sáng hơn cả trăng trên biển, bà lấy tư cách gì so sánh cháu gái của bà với cô ấy?"
 
 Bà lão lập tức bị nghẹn họng, sắc mặt đỏ bừng.
 
 Lăng Dư không để ý đến bà ta, nắm tay Tiểu Ngư quay người lại, vừa vặn đối mặt với Diệp Cửu Cửu đang đứng không xa phía sau, khuôn mặt lạnh như băng của anh trong nháy mắt biến thành ánh nắng ấm áp của mùa đông: "Về rồi à?"
 
 Diệp Cửu Cửu nhếch miệng, tiến đến nắm tay anh: "Trong mắt anh em tốt như vậy sao?"
 
 Lăng Dư cong môi ừ một tiếng, vẫn luôn rất tốt.
 
 Tiểu Ngư vẫn luôn lo lắng thấy anh trai và Cửu Cửu đều nắm tay nhau, trái tim treo lơ lửng cũng rơi trở lại bụng, sau đó quay người làm mặt quỷ với bà lão phía sau: "LèI"
 
 Muốn bắt nạt Cửu Cửu của cô bé à, không có cửa đâu! Chương 780: Ngoại Truyện 2
 
 Ngày thứ ba sau khi Tiểu Ngư nghỉ học, tuyết bắt đầu rơi ở Lộc Thành.
 
 Biển Lãng Quên chưa bao giờ có tuyết rơi, ngày nào cũng nắng đẹp, đến nỗi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi thì Tiểu Ngư rất ngạc nhiên, cô bé tò mò nhìn những mẫu màu trắng bị gió lạnh thổi đến: "Cửu Cửu, trên trời đang có mưa đường."
 
 "A? Đường?" Diệp Cửu Cửu đang làm ốc biển nướng than vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mượn ánh sáng nhìn ra bầu trời bên ngoài u ám, mơ hồ có thể thấy nhiều hạt nhỏ màu bạc đang theo gió lạnh bay tới.
 
 Diệp Cửu Cửu kinh ngạc nói: "Không phải đường, là tuyết rơi."
 
 Tiểu Ngư chớp mắt: "Huyết rơi?"
 
 "Trời còn chảy máu nữa sao?" Bạch tuộc, cua hoàng đế cũng chen đến bên cửa sổ, tò mò nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài: "Máu màu trắng?"
 
 "Không phải máu, vì gần đây quá lạnh, nước trong không khí từ từ biến thành tuyết, giống như trong tủ lạnh vậy." Diệp Cửu Cửu mở tủ lạnh bên cạnh, chỉ vào lớp băng giá bên trong giải thích cho họ nghe.
 
 Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Vậy có thể ăn được không?"
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Có thể ăn nhưng không ai ăn."
 
 "Tại sao vậy?" Tiểu Ngư không hiểu, vì vào mùa hè cô bé thường trộm ăn kem, thấy mát lạnh đặc biệt ngon, bây giờ có đồ miễn phí, tại sao lại không ăn?
 
 "Vì bên ngoài có rất nhiều bụi, tuyết rơi xuống rất bẩn, không ngon bằng tự làm." Diệp Cửu Cửu còn phải trông chừng ốc hương nướng trên bếp: "Tiểu Ngư đừng có nghĩ lung tung."
 
 Tiểu Ngư dậm chân, mềm mại ồ lên một tiếng: "Cửu Cửu, sao chị lại biết em muốn làm gì?"
 
 "Em nói xem? Em vừa liếc mắt là chị biết em muốn làm gì rồi." Không còn cách nào khác, Diệp Cửu Cửu nuôi cô bé được nửa năm, thực sự quá hiểu cô bé. "Em chỉ đi xem thôi." Tiểu Ngư đi theo bạch tuộc lớn và những người khác chạy ra sân, mấy người dân biển chưa từng thấy thế giới bên ngoài vui vẻ chạy vòng tròn trong những bông tuyết bay lả tả: "Ha ha ha, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi-"
 
 Đợi họ phấn khích một lúc, Diệp Cửu Cửu bảo họ nhanh chóng quay lại: "Đừng để ướt quần áo, cẩn thận bị lạnh."
 
 "Vâng vâng." Tiểu Ngư lại nhảy thêm vài vòng, sau đó mới chạy về mái hiên nhưng chỉ ngồi được vài giây lại không ngồi yên, lén lút đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra đón những bông tuyết, sau khi đón được, cô bé vội vàng liếm liếm, hì hì, là vị nước.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn thấy hành động của cô bé: "Tiểu Ngư."
 
 Tiểu Ngư không quay đầu lại nói: "Em không ăn."
 
 "Em chỉ xem thôi."
 
 Lăng Dư vừa mới đi vào đã nhìn cô bé với vẻ mặt khó tả: "Lại không hỏi em có ăn không, em không phải đang tự nhận tội sao?"
 
 "Đúng rồi." Tiểu Ngư vội vàng che miệng, cô bé chớp mắt áy náy: "Mọi người coi như em chưa nói gì đi."
 
 Lăng Dư hơi ghét bỏ nhìn cô bé, sau đó nhìn Diệp Cửu Cửu: "Bọn họ muốn thêm hai phần bánh bạch tuộc phô mai tan chảy."
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu, quay đầu gọi bạch tuộc lớn làm thêm một mẻ bánh bạch tuộc.
 
 Bạch tuộc lớn chưa thỏa mãn quay về bếp: "Đại nhân, ở chỗ của người lại có tuyết! Hóa ra tuyết trông như thế này, lại trắng như vậy, tôi tưởng là màu xanh của bầu trời."
 
 Nói xong hắn lại tiếp tục hỏi: "Đại nhân, ở chỗ của người năm nào cũng có tuyết rơi sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Nhưng sẽ không rơi quá nhiều, từ bây giờ đến sáng mai, ước chừng chỉ phủ một lớp mỏng, sau khi tuyết ngừng rơi, mặt trời lên một lúc là tan hết."
 
 "A." Bạch tuộc lớn luyến tiếc nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Tôi làm xong những món này thì tuyết sẽ không còn nữa sao?" "Sẽ không đâu." Diệp Cửu Cửu thấy mọi người đều thích tuyết như vậy, nghĩ đến ngày mai vừa hay được nghỉ, vì vậy nói: "Bên ngoài tuyết không nhiều, không có gì đẹp, nếu mọi người thích, ngày mai chúng ta có thể ra khỏi thành ngắm tuyết."
 
 Bạch tuộc và Tiểu Ngư đều đồng thanh hét lên: "Thật sao?"
 
 "Thật mà." Bình thường Diệp Cửu Cửu chỉ dẫn họ đi chơi một vòng quanh đây, chưa từng ra khỏi thành phố chơi, ngày mai nghỉ cũng có thể sắp xếp một buổi team building cho nhân viên.
 
 "Đại nhân, team building là gì?" Bạch tuộc lớn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy từ này.
 
 Diệp Cửu Cửu giải thích đại khái: "Là cùng nhau đi chơi."
 
 "Hóa ra là có ý này." Bạch tuộc lớn tạm thời vẫn đang ở giai đoạn có thời gian là đi chơi, đối với việc ngày nghỉ đi chơi không có chút phản đối nào, bây giờ hắn đã bắt đầu mơ mộng xem có bao nhiêu trò chơi vui rồi.
 
 "Cửu Cửu, chị tốt quá." Tiểu Ngư lập tức ôm chân Diệp Cửu Cửu, vui vẻ nhảy cẵng lên.
 
 Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé: "Đưa em đi chơi thì tốt, không đưa em đi chơi thì sao?”
 
 Tiểu Ngư mềm mại nói: "Cũng tốt."
 
 Diệp Cửu Cửu để cô bé tự chơi một mình, còn mình thì chuyên tâm nướng ốc hương, đợi nước chấm kích thích được hương vị tươi ngon sâu sắc của ốc hương, nhân nóng lấy tôm cắt thành lát mỏng, sau đó cho thêm một phần nước chấm rồi mang ra: "Chương Mộc, cậu làm cẩn thận, làm xong thì mang ra cho khách."
 
 "Được." Lúc này bạch tuộc giống như một người đi làm trước ngày nghỉ lễ, không có tâm trạng làm việc, chỉ có thể tiếp tục làm bánh bạch tuộc phô mai tan chảy một cách mất tập trung: "Tiểu điện hạ, người nói đại nhân sẽ đưa chúng ta đi đâu xem tuyết?"
 
 Tiểu Ngư xòe tay: "Em cũng không biết."
 
 Bạch tuộc lớn quên mất, tiểu điện hạ ngoài đi học mẫu giáo ra thì những lúc khác đều ở nhà, cũng chưa từng đi đâu: "Hy vọng là một nơi vui vẻ."
 
 Tiểu Ngư mềm mại nói: "Chắc chắn là vui, có rất nhiều tuyết, tất cả đều có thể ăn." Cô bé tưởng tượng đến cảnh ngày mai nhìn thấy nơi đầy tuyết, đến lúc đó có thể làm kem màu hồng nhạt.
 
 "Muốn đi quá, bây giờ tôi không muốn làm việc nữa." Bạch tuộc lớn nhanh chóng khuấy bột trong chậu, sau đó đổ đầy khuôn làm bánh bạch tuộc, đổ sạch phần bột còn lại rồi để sang một bên, có vẻ như ai muốn gọi thêm món cũng không được.
 
 Đợi bột chín tới thì cho thịt bạch tuộc thái hạt lựu vào, đến hai hàng cuối cùng thì phát hiện không đủ: "Ôi, phải tìm đại nhân bắt thêm vài con bạch tuộc nữa."
 
 "Em đi tìm Cửu Cửu." Tiểu Ngư nói xong liền chạy ra ngoài.
 
 Bạch tuộc lớn vội vàng ngăn cô bé lại: "Tiểu điện hạ đừng đi, nếu đại nhân lại bắt thì lát nữa lại có người gọi thêm món, như vậy không phải làm chậm trễ chúng ta đi chơi sao?"
 
 Tiểu Ngư nghĩ cũng đúng: "Vậy không đi?"
 
 "Không đi." Bạch tuộc nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai nhìn thấy rồi lén lút thò một chân ra, sau đó nhanh chóng cắt khoảng mười centimet, cắt xong lại tiếp tục cho vào bên trong.
 
 Diệp Cửu Cửu vừa về đã chứng kiến toàn bộ, không nói một lời tự cắt mình ra là hành động gì: "... Không đau sao?”
 
 "He he he, không đau." Bạch tuộc lớn không sợ đau, nhanh chóng giấu chân đi, sau đó tiếp tục làm bánh bạch tuộc phô mai tan chảy: "Đại nhân, tôi muốn làm xong sớm để đi team building sớm."
 
 Diệp Cửu Cửu: "Vậy cũng phải đợi đến ngày mai."
 
 Tiểu Ngư nắm tay cô nũng nịu: "Cửu Cửu, không thể đi vào tối nay sao?"
 
 "Ừm, cũng không phải không được nhưng phải tiếp đãi khách xong đã.' Vì bạch tuộc lớn và những người khác đều mong ngóng được đi chơi nên sau khi Diệp Cửu Cửu bận rộn xong vào buổi tối đã liên lạc với xe chở họ đến khu nghỉ dưỡng ngoại ô. Thời điểm ra ngoài, trên tường ngói xanh đã phủ một lớp tuyết mỏng, dọc đường cây cối cũng phủ một lớp tuyết mỏng, phản chiếu ánh sáng trắng.
 
 Ra khỏi thành, xe cộ trên đường càng ít, từ những hạt tuyết nhỏ xíu đã biến thành những bông tuyết lớn như lông ngỗng, đồng thời có thể thấy tuyết dọc đường ngày càng nhiều, Tiểu Ngư nằm trên cửa sổ nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài, kinh ngạc kêu lên: "Bên ngoài có nhiều tuyết quá."
 
 "Cô chủ, tuyết ở đây có vẻ lớn hơn trong thành." Bạch tuộc và những người khác cũng nằm trên kính, nếu không phải vì có người ngoài, họ thực sự muốn biến thành nguyên hình để ra ngoài vui chơi.
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Nhiệt độ bên ngoài thành thấp, tuyết thực sự sẽ rơi nhiều hơn."
 
 "Chúng ta đến núi thì tuyết sẽ rơi nhiều hơn nữa."
 
 "Cửu Cửu, còn bao lâu nữa mới đến nơi?" Tiểu Ngư đã rất nóng lòng muốn đi xem tuyết lớn rồi.
 
 "Còn khoảng một giờ nữa, có muốn ngủ một lát không?" Diệp Cửu Cửu ôm cô bé: "Chị ôm em ngủ?"
 
 "Em không buồn ngủ, em muốn xem tuyết." Tiểu Ngư bây giờ cảm thấy vô cùng phấn khích, hoàn toàn không muốn ngủ, có tuyết cơ mà.
 
 Lăng Dư đắp chăn lên chân Diệp Cửu Cửu: "Đừng để ý đến cô bé, cô bé mệt rồi, đến nơi vừa hay ngủ."
 
 "Cũng đúng, để lát nữa cô bé không ngủ được." Diệp Cửu Cửu kéo chăn, sau đó dựa vào vai Lăng Dư ngủ một lát, trên người anh có mùi hương đặc biệt của nhân ngư, ngửi vào rất dễ chịu.
 
 Ngay khi cô nhắm mắt lại, Tiểu Ngư, bạch tuộc lớn và những người khác đều không nói gì nữa, ngầm hiểu muốn để cô ngủ một lát.
 
 Diệp Cửu Cửu ngủ một lát rất yên tĩnh, đến mười một giờ rưỡi tối, họ đến một khu nghỉ dưỡng trên núi rất đặc sắc, chủ khu nghỉ dưỡng là thực khách của Diệp Cửu Cửu, mấy ngày trước nói khu nghỉ dưỡng này có tuyết rơi, mời cô có thời gian thì đến chơi.
 
 Diệp Cửu Cửu vẫn đặt phòng tại khu nghỉ dưỡng theo quy trình bình thường, lúc họ đến nơi thì đã có quản gia dẫn họ đến căn nhà đã đặt.
 
 Những ngôi nhà ở đây có mái nhọn, phủ đầy tuyết dày, xung quanh nhà treo đầy đèn màu vàng nhạt, trông giống như lâu đài của các nàng tiên,
 
 Diệp Cửu Cửu muốn gọi Tiểu Ngư xem có giống với cảnh trong phim hoạt hình mà cô bé xem không nhưng cô bé đã nằm trong lòng Lăng Dư ngủ say, cô không đánh thức cô bé dậy, nhỏ giọng nói với quản gia: "Đưa chúng tôi đến đó trước đi."
 
 Vì đông người nên Diệp Cửu Cửu đã đặt hai căn biệt thự gia đình, mỗi căn có bốn phòng, vừa đủ cho họ ở.
 
 Nhưng đến nơi thì Kiếm Ngư và bạch tuộc không ở lại, họ ngầm hiểu nhau đến căn bên cạnh.
 
 "Không cần để ý đến họ." Lăng Dư bế Tiểu Ngư vào một trong những căn nhà.
 
 Trong nhà đã bật sẵn lò sưởi, vừa bước vào đã có một luồng nhiệt ập vào mặt, Diệp Cửu Cửu cởi chiếc áo khoác dày đến đầu gối, chỉ mặc một chiếc áo len rộng màu đen, sau đó theo sự giới thiệu của quản gia kiểm tra một lượt căn nhà, sau đó chỉ vào phòng ngủ chính: "Đặt Tiểu Ngư vào đây."
 
 Lăng Dư nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường, Diệp Cửu Cửu giúp cô bé cởi mũ, áo lông vũ, giày, cơ thể nhẹ nhõm, cô bé thoải mái lật người, chui vào chăn tiếp tục ngủ.
 
 "Ra ngoài thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi xuống lầu, thoải mái ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách: "Bên này còn hai phòng trống, thật sự không cho họ đến ở sao?"
 
 "Họ sẽ không đến đâu." Lăng Dư ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy tuyết lớn kể từ khi sinh ra, bên ngoài cửa sổ những cành cây xanh tươi phủ đầy tuyết, nặng tiu đè xuống.
 
 "Lúc ăn khuya lại hỏi." Diệp Cửu Cửu ngả người ra sau ghế sofa, gối đầu lên chân anh, lắng nghe tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy rất yên tĩnh.
 
 Cô nằm được vài phút thì quản gia đã sắp xếp mang đồ ăn khuya đến, trời lạnh như thế này phải ăn một bữa lẩu nóng hổi mới ấm người được.
 
 Đợi quản gia bày biện xong trong phòng ăn, Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư gọi điện cho mọi người, khi họ vào, cô phát hiện trên đầu mọi người đều có rất nhiều tuyết.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn tuyết trên đầu mọi người: "Đã ra ngoài dạo một vòng rồi sao?"
 
 "Chúng tôi chui trong tuyết." Bạch tuộc lớn cởi áo khoác, để lộ chiếc áo hoodie màu tím hơi ướt: "Tuyết gần đến mắt cá chân tôi rồi, đằng sau còn có suối nước nóng, ở đâu cũng rất vui, chỉ có một nhược điểm là không thể biến thành nguyên hình để chơi."
 
 Diệp Cửu Cửu: "... Không lạnh sao?"
 
 "Đại nhân, chúng tôi không lạnh, ngài quên chúng tôi có thể đến nơi sâu một vạn mét dưới đáy biển rồi sao?" Nơi bạch tuộc lớn thường sống chỉ khoảng hai ba độ, xuống sâu hơn nữa sẽ xuống dưới không độ, vì vậy họ đã quen với nhiệt độ tuyết rơi bên ngoài, thực ra bình thường cũng không cần mặc áo khoác nhưng sợ làm phiền đại nhân nên đều ngoan ngoãn mặc vào.
 
 "Được rồi, đừng để người khác nhìn thấy." Diệp Cửu Cửu bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm.
 
 Tối đó họ vội vã ra khỏi thành, không ai ăn gì, chỉ ăn một ít đồ ăn nhẹ và bánh mì trên xe, bây giờ mọi người đều đói rồi.
 
 Cô bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn khuya, mỗi món thịt chuẩn bị mười phần, bày đầy phòng ăn và bếp, ngoài ra còn có đồ nướng, các loại đồ uống, rượu: "Ăn đi, không đủ thì gọi thêm."
 
 Bạch tuộc lớn và cua hoàng đế chơi thân nhất với Tiểu Ngư hỏi cô: "Không gọi tiểu điện hạ xuống sao?"
 
 "Để cô bé ngủ đi." Diệp Cửu Cửu sợ Tiểu Ngư tỉnh dậy sẽ khó ngủ lại: "Mọi người ăn đi, động tĩnh nhỏ một chút."
 
 Lăng Dư kéo giấy bạc bọc xiên nướng ra, lấy thịt cừu nướng nóng hổi bên trong đưa cho Diệp Cửu Cửu bên cạnh: "Nếm thử xem."
 
 Diệp Cửu Cửu nhận lấy cắn một miếng, thịt cừu rất tươi, nướng cũng rất mềm, mặc dù rắc đầy thì là, ngũ vị hương nhưng vẫn có thể nếm được tay nghề của đầu bếp rất tốt: 'Cũng khá ngon."
 
 Lăng Dư cắn một miếng thịt cừu trên tay cô: 'Không ngon bằng em làm.”
 
 Diệp Cửu Cửu nhướng mày, cười khẽ một tiếng, biết ngay là anh nói lời hay để dỗ cô: 'Khá ngon, tiếc là Tiểu Ngư ngủ rồi."
 
 "Vậy để anh ăn hết." Lăng Dư lại chọn ra những món cô thích như thịt bò, thịt ba chỉ, sườn, mỗi thứ lấy một xiên đưa cho cô.
 
 Diệp Cửu Cửu cùng nhận lấy, cầm một xiên thịt ba chỉ cắn một miếng, phần còn lại đút cho Lăng Dư: "Anh cũng ăn đi."
 
 Đợi ăn gần hết xiên nướng thì lẩu cũng gần chín.
 
 Bạch tuộc và những người khác đã ăn lẩu nhiều lần, biết cách nấu, nhanh tay thả thịt bò cay, thịt bò béo, thịt cừu, v. v. vào vài chục giây sau thì cùng nhau thưởng thức đồ ăn.
 
 Diệp Cửu Cửu ăn không nhiều, ăn một ít thịt bò tươi, dạ dày, rau rồi không ăn nữa, chỉ cầm đũa gắp thức ăn cho Lăng Dư.
 
 "Ở đây có rất nhiều loại thịt mà Tiểu Ngư thích ăn, tiếc là cô bé ngủ rồi." Diệp Cửu Cửu không thể cho Tiểu Ngư ăn, chỉ có thể cho Lăng Dư ăn: "Ăn nhiều vào."
 
 Lăng Dư khẽ đáp một tiếng: "Được."
 
 Bạch tuộc lớn ghen tị nhìn điện hạ được đại nhân chăm sóc, hai người không quan tâm đến những chú chó độc thân đáng thương như họ, ôi ôi T-T, phải ăn nhiều một chút mới có thể an ủi nỗi buồn của mình.
 
 Người hải tộc có khẩu vị rất tốt, bọn họ ăn hết tất cả các món ăn rồi còn ăn thêm một chút đồ ăn nhẹ, cuối cùng mới thỏa mãn đánh một cái ợ no.
 
 Bạch tuộc lớn vỗ bụng, sau đó đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bàn như ở nhà. "Để đó đi, sáng mai sẽ có người đến dọn." Diệp Cửu Cửu bảo bạch tuộc lớn và những người khác nghỉ ngơi cho khỏe: "Muốn chơi gì cũng được, chỉ cần đừng để lộ sơ hở."
 
 "Yên tâm đi đại nhân." Bạch tuộc và những người khác nhanh chóng chạy về tòa nhà bên cạnh.
 
 Rất nhanh sau đó, Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng nước ùm ùm và tiếng bạch tuộc reo lên phấn khích: "Bọn họ đi tắm suối nước nóng rồi."
 
 Lăng Dư cũng nghe thấy, anh cười nhìn về phía bên cạnh: "... Cậu ta định làm bạch tuộc luộc trắng à?"
 
 "Hahaha- Không đến nỗi đâu." Diệp Cửu Cửu bị lời anh nói chọc cười đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết: "Suối nước nóng ở đây chắc không quá nóng đâu."
 
 Lăng Dư dường như không tin: "Thật không?”
 
 "Thật mà, không tin thì anh đi xem." Diệp Cửu Cửu kéo Lăng Dư đi về phía sau, ngoài cửa sau có một căn phòng kính, bên trong có một hồ suối nước nóng lớn, nước trong hồ bốc hơi nghi ngút, trắng xóa một vùng: "Anh có muốn sờ thử không?"
 
 Lăng Dư ngồi xuống sờ thử, nhiệt độ thực sự không cao, anh đang định nói thì đột nhiên cảm thấy lưng nặng trịch, anh không phản kháng mà thuận thế ngã vào trong nước ấm.
 
 Diệp Cửu Cửu chỉ muốn trêu anh một chút, cô ngẩn người, cô còn chưa dùng sức mà anh đã ngã xuống rồi sao? Cô vội vàng nhìn về phía Lăng Dư ngã vào nước: "Lăng Dư, anh không sao chứ?”
 
 Lăng Dư chui ra khỏi mặt nước ấm, từ từ xuất hiện như một yêu tinh dưới nước, nước trong suốt chảy xuống khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của anh, anh chớp đôi mắt sâu thẳm tinh xảo, những giọt nước trên lông mi rơi xuống: "Em đẩy anh."
 
 Diệp Cửu Cửu rất vô tội: "Em chỉ đẩy nhẹ thôi, là do anh không đứng vững."
 
 "Là em đẩy." Lăng Dư nhìn cô chằm chằm: "Xuống đây với anh?"
 
 "Không, em đi ngủ đây." Diệp Cửu Cửu cảm thấy rất nguy hiểm, cô đứng dậy định đi nhưng chưa kịp đi thì Lăng Dư đã nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô xuống nước.
 
 "ÁI" Toàn thân Diệp Cửu Cửu ướt sũng, cô giơ tay vuốt những sợi tóc ướt nhẹp trên mặt, oán trách nhìn Lăng Dư: "Quần áo của em bị anh làm ướt hết rồi."
 
 Lăng Dư nhìn chiếc áo len ướt sũng của cô: "... Vậy anh giúp em cởi ra?"
 
 ".." Không biết có phải nước trong suối nước nóng quá nóng hay không mà má Diệp Cửu Cửu ửng hồng, nếu anh không phải Lăng Dư thì cô đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
 
 "Sao vậy?" Lăng Dư giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm hoàn hảo của cô: "Nóng sao?"
 
 "... Không." Má Diệp Cửu Cửu càng nóng hơn, cô nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt đẹp oán trách nhìn anh: "Quần áo quá nặng, đều tại anh."
 
 "Anh giúp em." Lăng Dư nhìn đôi môi đỏ hồng của cô đầy ý cười, ngay cả hơi thở cũng đẹp như vậy, anh động lòng, không kìm được cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh luôn mong nhớ.
 
 Khoảnh khắc mềm mại chạm vào nhau, Diệp Cửu Cửu cứng đờ nhưng lại không nhịn được cong môi, ngẩng đầu đón lấy.
 
 Sương mù bao phủ trong nước, ánh sáng ấm áp mờ ảo phác họa hai bóng người quấn quýt, sóng nước trong hồ lay động, như sắp sôi trào.
 
 Không biết qua bao lâu, Diệp Cửu Cửu mới chìm vào giấc ngủ say trên chiếc giường mềm mại, Lăng Dư tiến lại gần hôn lên khuôn mặt ngủ say của cô, Tiểu Ngư ngủ rồi thật tốt.
 
 Ngày hôm sau.
 
 Tiểu Ngư một mình tỉnh dậy từ phòng ngủ trên lầu, cô bé dụi đôi mắt ngái ngủ, lại nhìn trái nhìn phải, ủa, Cửu Cửu đâu rồi?
 
 Cô bé xoay người trèo xuống giường, nhanh nhẹn trượt xuống giường, chỉ mặc quần áo thu đông bó sát, đi dép lê ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa hai căn phòng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn vào trong, sao không có ai? Anh trai và Cửu Cửu bỏ cô bé lại chạy mất rồi sao? Cô bé quay đầu đi xuống lầu, đợi cô nhảy thình thịch xuống lầu thì phát hiện trong phòng khách có đồ ăn thừa, cô bé tức giận chống nạnh, ăn đồ ngon mà không gọi cô! Bực mình!
 
 Tiểu Ngư lại nhìn sang quần áo để trên ghế sofa bên cạnh, anh trai và những người khác hẳn là chưa đi, vì vậy cô bé tìm kiếm trong nhà, lúc thì lục ngăn kéo, lúc thì lục dưới gâm ghế sofa: "Anh trai? Cửu Cửu? Hai người ở đâu?"
 
 Lăng Dư trong phòng ngủ tầng một đã mở mắt khi cô bé xuống lầu, anh không để ý, chỉ kéo chăn lên cao, cố gắng không để cô bé đánh thức Cửu Cửu trong lòng anh.
 
 Nhưng Cửu Cửu bây giờ tai rất thính, sau khi cô bé gọi vài tiếng thì tỉnh dậy, cô mơ màng mở mắt, khó chịu cọ cọ vào hõm cổ Lăng Dư, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Ngư tỉnh rồi sao?"
 
 Lăng Dư khẽ ừ một tiếng: "Không quan tâm đến con bé."
 
 Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng leng keng ngoài kia: "Cô bé sẽ lật tung mọi thứ bên ngoài, có thể còn đi tìm chúng ta trong bồn cầu."
 
 Cô vừa dứt lời, Tiểu Ngư đã chạy đến nhà vệ sinh ở tầng một, đứng bên bồn cầu nhìn một lúc: "Cửu Cửu, chị có rơi vào đây không? Nghe thấy thì trả lời nhé-"
 
 ".." Diệp Cửu Cửu cố gắng ngồi dậy: "Em đi gọi con bé."
 
 "Em ngủ thêm một lát, anh đi." Lăng Dư ấn Diệp Cửu Cửu trở lại chăn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu đen nhánh, sau đó đứng dậy xuống giường, đi đến cuối giường tùy ý cầm một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình mặc vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài, vừa ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Tiểu Ngư.
 
 Hai người nhìn nhau một lúc: "Ồn ào cái gì? Dậy rồi sao?"
 
 Tiểu Ngư lén nhìn vào phòng: "Sao em gọi mà anh không trả lời em? Cửu Cửu có ở trong đó không?”
 
 Lăng Dư đóng cửa lại, cúi người bế Tiểu Ngư lên: "Cô ấy chưa dậy, em đừng làm ồn."
 
 Tiểu Ngư nghe vậy có chút bực bội: "Mỗi lần Cửu Cửu ngủ với anh đều không ngủ ngon, sau này vẫn để chị ấy ngủ với em."
 
 Cách lớp cửa phòng nghe thấy Tiểu Ngư phàn nàn, Diệp Cửu Cửu lặng lẽ kéo chăn lên cao, che đi khuôn mặt đỏ bừng như mông khi: "..."
 
 Lăng Dư khế ho một tiếng, sau đó nghiêm túc lừa cô bé: "Chính vì ngủ ngon nên mới ngủ rất lâu, mỗi lần ngủ với em, em đều đá cô ấy, cô ấy mới tỉnh dậy sớm."
 
 "Thật sao?" Tiểu Ngư nửa tin nửa ngờ: "Em không đá người."
 
 "Đá rồi, chỉ là không nói cho em biết thôi." Lăng Dư một tay bế cô bé đi đến ngồi bên ghế sofa: "Sau này để cô ấy ngủ ngon hơn, em đừng quấn lấy cô ấy ngủ cùng nữa."
 
 Tiểu Ngư gật đầu nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.
 
 Nhưng cô bé chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có người mang bữa sáng đến, Tiểu Ngư đã đói nên lập tức lao vào bữa sáng thịnh soạn.
 
 Lăng Dư bê hành lý vào phòng, sau đó nằm sấp bên cạnh Diệp Cửu Cửu, ôm cô qua lớp chăn, eo cô rất nhỏ, chỉ cần một tay là có thể ôm được: "Còn mệt không?”
 
 Diệp Cửu Cửu tức giận liếc anh một cái: "Anh nói xem."
 
 Lân nào cũng không dứt.
 
 "Vậy để anh xoa bóp cho em?" Lăng Dư thò tay vào trong chăn, những ngón tay lạnh ngắt nhẹ nhàng lướt qua eo Diệp Cửu Cửu, khiến cô rùng mình.
 
 "Đừng." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, quấn chăn lại và dịch về phía sau: "Anh tránh xa em ra một chút."
 
 "Ừm?" Lăng Dư nghe thấy giọng nói mềm mại từ chối của cô, không khỏi nhớ đến dáng vẻ cô nói không muốn tối qua, đôi mắt đẫm nước, mềm mại và ngọt ngào, khiến người ta không thể cưỡng lại, anh hít một hơi: "Nói lại lần nữa."
 
 Diệp Cửu Cửu bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến nóng cả người, vừa định nói thì cửa bị đẩy ra, Tiểu Ngư cầm bánh ngọt ăn sáng đi vào: "Cửu Cửu, chị có ăn bánh ngọt không?” Diệp Cửu Cửu như nhìn thấy cứu tinh, lập tức ngồi dậy: "Ăn, chị dậy ngay.
 
 "..." Lăng Dư nghiến răng, sau đó kéo đứa nhỏ phá đám ra ngoài, để Diệp Cửu Cửu yên tâm thay quần áo.
 
 Đợi Diệp Cửu Cửu thay quần áo ra ngoài thì Tiểu Ngư đã ăn xong, cô bé đã mặc quần áo dày chống nước và giữ ấm, đi ra bãi đất trống bên ngoài biệt thự, tay cầm xẻng nhỏ và chơi với Bạch Tuộc và những người khác.
 
 Bạch tuộc lớn và những người khác tối qua đã nghĩ ra 18 cách chơi tuyết, chẳng hạn như nặn người tuyết, đánh trận tuyết, v. v., bây giờ đã quen tay dẫn Tiểu Ngư chơi.
 
 "Tiểu điện hạ, chúng ta nặn người tuyết.' Bạch Tuộc ngồi xổm trên mặt đất, lăn hai quả cầu tuyết, một lớn một nhỏ chồng lên nhau, sau đó cắm cành cây làm tay, ngoài ra còn chuẩn bị đá làm mắt và miệng.
 
 Tiểu Ngư thấy vậy cũng học theo, hì hục lăn quả cầu tuyết: "Em muốn nặn một Cửu Cửu."
 
 Diệp Cửu Cửu ăn sáng xong, đội mũ đội găng tay, mặc áo khoác dày đi ra ngoài, tối qua tuyết rơi cả đêm, ở đây đã phủ một lớp dày, khu nghỉ dưỡng không dọn dẹp, để dành cho khách chơi.
 
 Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư đi đến bên Tiểu Ngư, nhìn người tuyết nhỏ mà cô bé đã nặn gần xong: "Đây là ai?"
 
 "Đây là Cửu Cửu.' Tiểu Ngư chỉ vào đôi mắt bằng đá cuội của người tuyết: "Chị xem mắt đẹp không."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn đôi mắt to bằng quả trứng gà, miễn cưỡng gật đầu: "Đẹp"
 
 "Còn có mũi và miệng nữa, Cửu Cửu, chị đúng là một người tuyết xinh đẹp." Tiểu Ngư nhẹ nhàng ôm người tuyết nhỏ: "Thích chị lắm-"
 
 "Cảm ơn Tiểu Ngư đã thích chị." Diệp Cửu Cửu nhìn những người khác cũng đang nặn đủ loại người tuyết: "Tiểu Ngư, sao em không nặn một người tuyết của riêng mình?"
 
 "Em muốn nặn nhưng một mình em chậm lắm." Tiểu Ngư lại đi xúc tuyết khác: "Cửu Cửu, chị có thể giúp em không?"
 
 "Tất nhiên là được." Diệp Cửu Cửu cười nói: "Chúng ta nặn một nàng tiên cá Tiểu Ngư nhé."
 
 "Được." Tiểu Ngư phấn khích gật đầu: "Phải đẹp nhé."
 
 "Chắc chắn rất đẹp." Diệp Cửu Cửu vịn vào eo từ từ ngồi xuống, sau đó dùng xẻng xúc tuyết thành một đống, làm một nàng tiên cá đang nằm, vảy trên đuôi nàng tiên cá là dùng que gỗ vẽ, không thể nói là sống động như thật nhưng có thể thấy được đó là một nàng tiên cá.
 
 "Oa, đẹp quá." Tiểu Ngư càng nhìn càng thích, lại học theo cách của Diệp Cửu Cửu, xúc tuyết khác lại, xếp thành vòng tròn bên cạnh người tuyết nhỏ của Diệp Cửu Cửu, tiếp tục nặn: "Còn phải nặn anh trai nữa."
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu là người duy nhất ở đây biết vẽ một chút, cô phụ trách công việc trang trí đơn giản, mặc dù cuối cùng vẫn thô kệch nhưng nhìn vẫn có hình có dạng.
 
 Tiểu Ngư nặn xong anh trai, lại tiếp tục xúc tuyết: "Cửu Cửu, em còn muốn nặn phụ vương và mẫu hậu nữa."
 
 "Được, em và anh trai xúc tuyết lại đây, chị vẽ." Diệp Cửu Cửu tiếp tục vẽ, cuối cùng vẽ được mười mấy người: "... Tiểu Ngư, đây là em và anh trai, đây là phụ vương và mẫu hậu của em, vậy những người này là ai?"
 
 Tiểu Ngư ngây ngốc nhìn những người tuyết xung quanh, ôi chao, cô bé và anh trai nặn hăng say quá, không biết đã nặn nhiều như vậy từ lúc nào, cô bé quay đầu nhìn anh trai, muốn anh trai giải thích.
 
 Lăng Dư khẽ ho một tiếng: "Đây không phải là đại trưởng lão và trưởng lão sao?"
 
 Mắt Tiểu Ngư sáng lên, theo lời anh trai tiếp tục nói: "Anh trai nói đúng, đây là đại trưởng lão và trưởng lão, đây là bà nội Ngọc, đây là Ellie và Elsa, đây là Đinh Đang, đây là Tiểu Hoa, đây là hoa lan xanh của Cửu Cửu."
 
 Hoa lan xanh tháng chín quấn trên cổ tay Diệp Cửu Cửu vui vẻ rung rung, hóa ra mình cũng có phần.
 
 "Làm thân cá cho nó là thế nào?" Diệp Cửu Cửu nhìn hai người tuyết nhỏ co ro trong góc: "Hai đứa nhỏ này lại là gì?" Cô mỉm cười nhìn Tiểu Ngư, chờ cô bé tiếp tục bịa chuyện.
 
 Tiểu Ngư nhìn hai người tuyết nhỏ mà cô bé cố nhét vào, chớp chớp đôi mắt xanh biếc, liếc nhìn một bà cô đi ngang qua ngoài sân, bà cô đang bế một đứa trẻ, mắt cô bé sáng lên, trả lời giòn giã: "Em biết rồi, là em bé của Cửu Cửu."
 
 Diệp Cửu Cửu: "..."
 
 Một câu nói liền quyết định chị đây sinh đôi, trịnh trọng cảm ơn em luôn. Chương 781: Ngoại Truyện 3
 
 Tiểu Ngư phát hiện Diệp Cửu Cửu có vẻ giận rồi, cẩn thận hỏi: "Cửu Cửu, chị đừng giận, em dời một em bé đi?"
 
 "." Diệp Cửu Cửu không phải giận người tuyết nhỏ này, rõ ràng là giận cô bé nói bậy, nhưng nhìn vẻ cẩn thận của cô bé, hơn nữa mình cũng đã vẽ xong vảy cá, bỏ đi thì tiếc: "Thôi, chị đã làm xong rồi thì em đừng động vào nữa."
 
 "Ồ." Tiểu Ngư vui vẻ vỗ vỗ hai người tuyết nhỏ mà mình đã vất vả nặn: "Em bé lớn, em bé nhỏ, các em đừng sợ, Cửu Cửu không giận các em nữa rồi, ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ nhân ngư nhé~"
 
 Diệp Cửu Cửu hít một hơi thật sâu, vẫn muốn đánh cô bé.
 
 Lăng Dư ở bên cạnh nhìn người tuyết nhỏ chen chúc trong khe hở, mập mạp đáng yêu, anh nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu Cửu: "Nếu thực sự có hai đứa trẻ gọi em là mẹ thì cũng không tệ."
 
 ".. Tốt ở chỗ nào?" Diệp Cửu Cửu trừng mắt nhìn Lăng Dư, cô không thể trừng trị Tiểu Ngư, còn không thể trừng trị anh sao? Cô liếc sang bên trái, cúi xuống nắm một cục tuyết, bóp bóp rồi ném về phía Lăng Dư.
 
 Lăng Dư hơi nghiêng đầu, quả cầu tuyết vừa vặn lướt qua tai anh, đập vào đầu Tiểu Ngư đang ngồi xổm trên mặt đất chơi tuyết.
 
 Tiểu Ngư bị tai bay vạ gió, vỗ đầu, tức giận hét lên: "Ai ném em?"
 
 "Chị ném." Diệp Cửu Cửu áy náy nhìn Tiểu Ngư phía sau: "Chị định ném anh trai em."
 
 "Là Cửu Cửu ném sao? Vậy em không giận." Tiểu Ngư nhón một quả cầu tuyết nhỏ ném về phía Lăng Dư: "Anh trai bắt nạt Cửu Cửu, em giúp chị đánh anh ấy."
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu cũng nặn lại một quả cầu tuyết ném về phía Lăng Dư, Lăng Dư nhanh nhẹn né sang một bên: "Hai người không ném trúng anh đâu."
 
 "Đừng trốn." Diệp Cửu Cửu nhìn thấy mình lại ném trượt, tức giận dậm chân, lại nặn một quả nữa đuổi theo Lăng Dư. "Anh trai đứng lại, đừng chạy." Tiểu Ngư bước những bước chân ngắn theo sau, đuổi theo đuổi theo thì bị tuyết trên mặt đất làm vấp ngã, may mà tuyết dày, ngã không đau chút nào.
 
 Cô bé hừ hừ ngẩng mông bò dậy, sau đó nắm hai quả cầu tuyết nhỏ tiếp tục ném về phía Lăng Dư, cô bé dùng quá ít sức, ném hai lần đều không trúng, tức giận quay người ném về phía bạch tuộc lớn đang nặn đầu bạch tuộc ở bên cạnh.
 
 Bạch tuộc lớn bị ném trúng quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Tiểu điện hạ?"
 
 "He he." Tiểu Ngư cười khúc khích, cô bé ném trúng rồi!"Là em ném."
 
 "Ờ..." Bạch tuộc lớn thấy cô bé muốn chơi, nặn một quả cầu nhỏ ném nhẹ về phía Tiểu Ngư, Tiểu Ngư sợ hãi vội vàng trốn ra sau con cá kiếm: "Cá kiếm cứu em."
 
 Cá kiếm vội vàng đỡ quả cầu tuyết nhỏ mà bạch tuộc lớn ném tới: "Anh làm gì vậy?”
 
 "Chơi thôi." Bạch tuộc lớn vô lại lại vo tròn một quả cầu tuyết nhỏ ném về phía cá kiếm: "He he he."
 
 "Cá kiếm đánh anh ấy." Tiểu Ngư nắm một nắm tuyết ném về phía trước, kết quả gió lạnh thổi tới thổi thẳng vào mặt mình, cô bé vội vàng vỗ mặt: "Phụt phụt phụt."
 
 "Sao anh dám bắt nạt tiểu điện hạ chứ?" Cua hoàng đế và cá voi xanh giống như hai hộ pháp chắn trước người Tiểu Ngư, trực tiếp cầm đầu quả cầu tuyết mà mình nặn được một nửa ném về phía bạch tuộc lớn.
 
 Bạch tuộc lớn bị ném liên tiếp xắn tay áo: 'Đã đến lúc thể hiện sức mạnh thực sự của tôi rồi."
 
 "Mặc dù tôi không thể biến ra nhiều chân dài nhưng vẫn có thể thu phục các người."
 
 "Rốt cuộc là ai thu phục ai còn chưa biết." Cua hoàng đế cũng nổi máu hiếu thắng, cầm chân cua hoàng đế khổng lồ mà mình nặn được một nửa - chân cua gần như đã đông thành que kem ném ra ngoài.
 
 "Cua lớn thật tàn nhẫn." Bạch tuộc lớn kéo cả đồi mồi về phía mình: "Nhanh lên, chúng ta thu phục họ." Trong chốc lát, mọi người hỗn chiến thành một đống, Tiểu Ngư thỉnh thoảng bị ném trúng vài lần nhưng lại vô cùng phấn khích: "Vui quá."
 
 Tiểu Ngư không hề sợ hãi, nắm một nắm tuyết ném về phía bạch tuộc lớn đang đuổi theo phía sau: "Em cũng đánh anh."
 
 Bạch tuộc lớn vừa né vừa tấn công cá kiếm và những người khác: "Tiểu điện hạ, chúng ta cùng đánh họ."
 
 "Được." Tiểu Ngư lập tức quay sang, đuổi theo cua hoàng đế và những người khác đánh, đánh được vài lần thì lại có một quả cầu tuyết nhỏ rơi vào lưng cô bé, cô bé tức giận quay đầu lại thì thấy là anh trai và Cửu Cửu ném quả cầu tuyết tới, mặc dù mặc rất dày, không đau chút nào nhưng vẫn rất tức giận, cô bé tức giận cầm đầu người tuyết nhỏ mà đồi mồi nặn, tức giận ném về phía anh trai: "Hai người xấu."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ sẽ liên lụy đến người vô tội, cô tức giận trừng mắt nhìn Lăng Dư: "Anh còn dám né, anh không né thì sẽ không ném trúng Tiểu Ngư."
 
 Lăng Dư dang rộng hai tay, cưng chiêu nhìn cô: "Được, anh không né."
 
 "Vậy anh quay lưng lại." Diệp Cửu Cửu nặn vài quả cầu tuyết nhỏ ném về phía anh, chuẩn bị ném vào lưng anh.
 
 "Được." Lăng Dư quay lưng lại, để lộ toàn bộ lưng cho cô.
 
 "Vậy em không khách sáo nữa." Diệp Cửu Cửu cười ném những quả cầu tuyết nhỏ vào lưng anh, ném xong thì cơn tức của cô cũng tan biến, cô chạy lại, nhẹ nhàng võ vai anh: "Đi thôi, đến nhà hàng."
 
 Lăng Dư quay đầu lại: "Đã đặt chỗ ăn rồi sao?"
 
 "Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu quay đầu hét về phía những người vẫn đang ném tuyết: "Đi ăn trưa thôi, ăn xong chiều đi trượt tuyết."
 
 Mấy người đang trong tình trạng giằng co lập tức ngừng lại, quay người nhanh chóng đuổi theo, có gì sướng hơn việc ăn uống chứ?
 
 Tiểu Ngư vừa cầm một nắm tuyết chỉ còn cách vứt bỏ, chạy theo phía trước: "Cửu Cửu, đợi em."
 
 "Tiểu điện hạ, tôi đưa ngài qua." Cá voi xanh cao hơn hai mét trực tiếp bế Tiểu Ngư lên, đặt cô bé lên một bên vai rộng của mình, sau đó bước lớn về phía trước.
 
 Tiểu Ngư đột nhiên được bay lên trời lập tức nắm lấy tóc cá voi xanh, hét lên sợ hãi: "Ôi trời ơi, cao quá."
 
 Cá voi xanh bị giật đến hít một hơi, sức của tiểu điện hạ thật lớn.
 
 Nhà hàng cách đó không xa, họ đi vài phút là đến, họ vào uống trà nóng đợi đồ ăn.
 
 Trong lúc đợi đồ ăn, Tiểu Ngư phát hiện bên ngoài nhà hàng có một nhà kính, trong nhà kính trồng đầy hoa, hoa đủ màu sắc nở rộ, như mùa xuân, cô bé càng nhìn càng thích, lập tức không ngồi yên được: "Cửu Cửu, em muốn đến đó xem hoa."
 
 "Đi thôi, chị đi cùng em." Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư đi vòng qua, sau khi đi qua thì phát hiện không chỉ có hoa mà còn có cá, ngoài ra còn có một số loài động vật nhỏ khác, cô chỉ vào nơi nuôi thỏ: "Em xem đây là gì?"
 
 "Là thỏ." Tiểu Ngư vịn vào hàng rào gỗ nhìn những chú thỏ màu xám bên trong: "Có màu nâu, có màu xám, có màu đen."
 
 Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Có bao nhiêu con?"
 
 Tiểu Ngư đếm: "Có sáu con."
 
 Đếm xong, cô bé nhìn chằm chằm vào cái mông tròn xoe của một chú thỏ nâu, rất nghiêm túc đánh giá: "Mỗi con đều béo ú, trông có vẻ rất ngon."
 
 Diệp Cửu Cửu nhịn cười xoa đầu cô bé: "... Dễ thương như vậy, em nỡ ăn nó sao?"
 
 "Dễ thương mới ngon, không dễ thương thì không ngon." Tiểu Ngư nói rồi lại nhìn sang hàng rào bên cạnh còn nuôi cả dê: "Cửu Cửu, đây lại là con gì?"
 
 "Là dê." Diệp Cửu Cửu nhìn thấy bên cạnh có cỏ khô dự trữ: "Em muốn cho chúng ăn không?”
 
 "Được." Tiểu Ngư cầm một nắm cỏ khô nhét qua khe hở cho dê, dê ngửi thấy mùi cỏ thơm thì tiến lại gần hàng rào, nhai cỏ."Nó ăn rồi." Tiểu Ngư lại nhét thêm một ít vào: "Ăn nhiều vào mới béo được, béo rồi mới ngon."
 
 Một phụ huynh có con nhỏ ở bên cạnh lặng lẽ kéo con mình đi, sợ Tiểu Ngư làm hư con mình.
 
 Diệp Cửu Cửu cũng rất xấu hổ, cô cũng không ngờ mình lại nuôi ra một đứa trẻ háu ăn đến đâu cũng ăn."Tiểu Ngư, con này không được ăn."
 
 Tiểu Ngư rất khó hiểu: "Tại sao vậy? Trông béo quá."
 
 Diệp Cửu Cửu giải thích: "Vì đây là dê mà ông chủ nuôi để ngắm."
 
 "Vậy em không ngắm được không?" Tiểu Ngư nhìn con dê béo ú bên trong, thực sự thấy rất thơm rất ngon: "Cửu Cửu, chúng ta ăn trộm nó đi."
 
 Diệp Cửu Cửu che mặt, mất mặt quá.
 
 Một nhân viên phục vụ đi ngang qua vừa vặn cười nói: "Khách hàng, thực ra con dê này là con của một con dê mẹ trước đây được mua về để làm dê quay, vì còn quá nhỏ nên để lại nuôi, các vị muốn ăn dê quay không? Nếu muốn thì có thể đặt trước với quản lý nhà hàng, chúng tôi sẽ giết và quay ngay, rất tươi ngon."
 
 Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Cửu Cửu?"
 
 Diệp Cửu Cửu không ngờ ở đây lại có thể làm dê quay: "Tôi tưởng các anh chỉ làm xiên nướng thôi."
 
 Nhân viên phục vụ giải thích: "Ngoài suối nước nóng, khu trượt tuyết, nơi nghỉ mát trên núi vào mùa hè thì món chiêu bài của khu nghỉ dưỡng của chúng tôi chính là dê quay, lợn sữa quay, rất nhiều thực khách thích đến đây vào cuối tuần để tắm suối nước nóng, sau đó buổi tối ăn một con dê quay hoặc chơi những trò khác."
 
 "Đầu bếp làm dê quay cũng là đầu bếp làm đồ nướng, anh ấy giỏi nhất là món nướng, những thực khách đã ăn đều nói rất ngon."
 
 Tiểu Ngư nghe mà nuốt nước bọt, vội vàng kéo tay áo Diệp Cửu Cửu, liên tục ám chỉ cô: "Cửu Cửu."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng thấy đồ nướng tối qua rất ngon, vì vậy cô gật đầu: "Vậy tối nay chúng ta thử xem."
 
 Vì vậy, cô trực tiếp đặt trước với quản lý một con dê quay, ngoài ra còn đặt trước một con lợn sữa quay, để họ sắp xếp vào buổi chiều, đợi họ trượt tuyết vào buổi chiều về vừa kịp ăn.
 
 Đặt xong, Tiểu Ngư vui vẻ chạy vào nhà hàng nói với Lăng Dư, bạch tuộc lớn và những người khác rằng tối nay sẽ ăn dê quay: "Dê quay béo lắm béo lắm."
 
 Lăng Dư nghi ngờ nhìn Diệp Cửu Cửu: "Tối nay không về sao?"
 
 "Tôi nghĩ tối qua mọi người đều chưa ăn đủ, tối nay ăn thêm một lần nữa, lần sau đến đây không biết là khi nào." Diệp Cửu Cửu bảo quản gia sáng mai sắp xếp xe đưa họ về, hôm nay cứ chơi là được.
 
 Biết tối nay còn có dê quay, bạch tuộc lớn và những người khác đều rất phấn khích: "Cô chủ, hóa ra nơi này tổ chức team building tốt như vậy, biết thế trước đây đã bảo cô chủ đưa chúng tôi đi tổ chức team building rồi."
 
 Bọn cảm thấy team building tốt như vậy đều là vì Diệp Cửu Cửu hào phóng, sẵn sàng bỏ ra vài chục vạn để đưa bọn họ đi chơi, nếu là mấy sếp khác thì sẽ không như vậy: "Thích là tốt."
 
 "Ăn cơm thôi." Diệp Cửu Cửu cười bắt đầu ăn cơm, buổi trưa gọi đại một ít món nóng như cà chua hầm gân bò, thịt cừu hầm, canh gà nấm thông, gà hấp, lẩu thập cẩm, buổi tối lại ăn một bữa thịnh soạn.
 
 Ăn trưa xong về chỗ nghỉ ngơi một lúc, sau đó thay quần áo trượt tuyết do khu nghỉ dưỡng chuẩn bị, sau đó ra ngoài lên tàu hỏa nhỏ màu đỏ, tàu hỏa từ từ chạy về hướng trượt tuyết.
 
 Tiểu Ngư nằm trên cửa sổ tàu hỏa, chớp mắt nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, tò mò nhìn những người tuyết xếp thành hàng dài bên ngoài đường ray, trên người người tuyết đều đội mũ và quàng khăn màu đỏ, trông trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu.
 
 Tiểu Ngư sờ sờ chiếc mũ đỏ và chiếc khăn quàng đỏ của mình, vui vẻ lắc lư chân: "Cửu Cửu, em cũng có mũ và khăn quàng giống vậy."
 
 "Của em đẹp hơn." Diệp Cửu Cửu kéo mũ của cô bé ra ngoài một chút: "Bảo vệ bản thân cho tốt, nếu không bị đông lạnh đến đỏ một mảng, sưng một mảng thì xong đời."
 
 "Như vậy xấu lắm." Tiểu Ngư rụt cổ lại, vùi mặt vào trong, tránh gió lạnh thổi, sau khi trốn xong, cô bé lại nhìn ra ngoài, lúc thì nhìn những cây phủ đầy sương giá, lúc thì nhìn lâu đài trên núi, lúc thì tò mò chỉ vào đường ray quanh co uốn khúc hỏi tại sao tàu hỏa lại có hai đường ray.
 
 May là họ ngồi một toa riêng, cô bé có thể nói liên tục mà không ai thấy ồn, người duy nhất dám nói ồn chỉ có Lăng Dư, nhưng anh đã bị Diệp Cửu Cửu trấn áp.
 
 Rất nhanh đã đến sân trượt tuyết ở lưng chừng núi, sân trượt tuyết này là của riêng khu nghỉ dưỡng, vì vậy trên đó hầu như không có mấy người, tính cả tám người của Diệp Cửu Cửu thì trên này chỉ có khoảng hai mươi khách.
 
 Diệp Cửu Cửu đã từng chơi với bạn bè nhưng không thành thạo lắm, không thể dạy Lăng Dư, vì vậy đành phải mời gia sư riêng đến dạy họ: "Các bạn cố gắng, phấn đấu học xong trong một buổi chiều."
 
 Lăng Dư nhìn những người trượt xuống từ trên núi, thấy rất đơn giản, anh khẽ nói với Diệp Cửu Cửu: "Đợi anh về dạy em."
 
 "Đừng nói khoác lác, cẩn thận bị vả mặt." Diệp Cửu Cửu tưởng Lăng Dư sẽ bị vả mặtm nhưng không ngờ người bị vả mặt lại là cô, nửa giờ sau, Lăng Dư đã trượt xuống rất thành thạo, giống như khi anh ở dưới biển, động tác dứt khoát, không hề rườm rà.
 
 "Anh học xong rồi." Lăng Dư như khoe công chạy đến trước mặt Diệp Cửu Cửu: "Em thấy chưa?"
 
 "Thấy rồi." Diệp Cửu Cửu thực sự không ngờ anh học nhanh như vậy: "Anh có phải đã học trộm từ trước không?"
 
 "Anh ngày nào cũng ở bên em." Lăng Dư ám chỉ là đi đâu mà học, anh hoạt động cổ tay: "Có muốn anh dạy em không?"
 
 "Không cần." Diệp Cửu Cửu biết trượt, chỉ cần tìm lại cảm giác: "Em tìm lại cảm giác trước."
 
 Lăng Dư giơ tay giúp cô vuốt lại tóc bên tai: "Em tìm nửa tiếng rồi."
 
 "Anh phiền quá.' Diệp Cửu Cửu trừng mắt nhìn anh không chút nể nang, cô quay người nắm tay Tiểu Ngư đã học được một lúc đi lên: "Tiểu Ngư, chị đưa em đi trượt tuyết." "Cửu Cửu, em cũng có thể đi sao?" Tiểu Ngư vừa rồi nhìn thấy anh trai và những người khác đều đi học trượt tuyết, cô bé rất hâm mộ, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt mình sao? Cô bé vội vàng ôm ván trượt của mình, hùng hổ khí thế đi lên dốc.
 
 Lăng Dư cũng đi theo.
 
 Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn anh: "Anh đi theo chúng em làm gì?"
 
 "Giúp các em cầm ván trượt này." Lăng Dư nói rồi cầm ván trượt từ tay cô và Tiểu Ngư: "Các em cầm mệt lắm."
 
 Diệp Cửu Cửu không từ chối, đưa ván trượt cho Lăng Dư, chỉ nắm tay Tiểu Ngư đi đến đỉnh đường trượt dành cho người mới bắt đầu, để Tiểu Ngư mới học bắt đầu thử trượt xuống.
 
 Lần đầu tiên trượt xuống từ trên cao, Tiểu Ngư nhìn đường trượt trắng xóa có chút căng thẳng, sợ hãi ôm chặt lấy đùi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em hơi sợ."
 
 "Không sao, chị sẽ đi cùng em." Diệp Cửu Cửu đi giày trượt tuyết, run rẩy đứng dậy với sự giúp đỡ của Lăng Dư, sau đó cô nắm tay Tiểu Ngư từ từ trượt xuống.
 
 Cả hai đều trượt không tốt, chưa trượt được bao xa thì trượt tuột một cái ngã ngồi xuống đất, Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn lớp tuyết dày dưới mông mình, mãi một lúc sau mới ngây ngô cười nói: "He he, không đau chút nào."
 
 "Đúng rồi, không đau." Diệp Cửu Cửu thấy tính tình của Tiểu Ngư rất tốt, cả ngày cười ha ha, hoàn toàn không kiêu ngạo, rất dễ bảo: "Đứng dậy tiếp tục?"
 
 "Được!" Tiểu Ngư với sự giúp đỡ của huấn luyện viên lại đứng dậy, sau đó lại từ từ trượt xuống.
 
 Còn Lăng Dư thì quỳ một chân bên cạnh Diệp Cửu Cửu, cười đưa tay về phía cô: "Đại nhân, anh đỡ em dậy."
 
 Nghe anh gọi đại nhân, Diệp Cửu Cửu không khỏi nhớ đến đêm qua khi tình cảm nồng nàn, anh vẫn luôn gọi cô như vậy bên tai, tai cô nóng ran, không hài lòng trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng gọi em là đại nhân, nếu người khác nghe thấy thì sao?"
 
 "Được, bây giờ không gọi." Lăng Dư cười kéo cô dậy, khẽ nói bên tai cô: "Tối không có ai thì gọi."
 
 ".." Diệp Cửu Cửu giơ chân muốn đá anh nhưng hai chân bị ván trượt trói chặt, tức đến mức cô muốn trực tiếp ra tay.
 
 Lăng Dư cũng không né tránh, chỉ cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng đậm, khiến Diệp Cửu Cửu có chút hoảng hốt, cô khẽ thở dài: "Tiểu Ngư đã xuống rồi, chúng ta cũng xuống thôi."
 
 Lăng Dư cười gật đầu, giơ tay ôm lấy vòng eo thon của cô: "Chúng ta cùng xuống."
 
 Đợi hai người nắm tay trượt xuống thì thấy Tiểu Ngư đã có thể tự trượt rồi, Diệp Cửu Cửu chậc một tiếng, quả nhiên là em gái của Lăng Dư, học cái gì cũng nhanh.
 
 Cô vừa khen xong thì thấy Tiểu Ngư không kìm được xe lao thẳng đến cuối đường trượt, trong tình huống huấn luyện viên không kịp chặn lại thì cô bé trực tiếp cắm đầu vào đống tuyết, hai chân lộn ngược lên trên nhẹ nhàng đung đưa, giống như một củ cải dài tự do.
 
 Huấn luyện viên vội vàng chạy đến, năm lấy hai chân của Tiểu Ngư và kéo cô bé ra: "Không sao chứ?”
 
 "Không sao ạ, vui lắm!" Tiểu Ngư phấn khích, còn muốn chơi thêm lần nữa.
 
 Sau khi lật đật ngã thêm bảy tám lần, cuối cùng cô bé cũng học được cách phanh, sau khi học xong, cô bé lại cùng Lăng Dư đến đường trượt dành cho người trượt tuyết cao cấp, cùng bạch tuộc lớn và những người khác chơi điên cuồng cả buổi chiều.
 
 Đến khi trời gần tối, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi xuống núi, lúc vê không đi xe mà đi phao trượt tuyết, Diệp Cửu Cửu ôm Tiểu Ngư ngồi ở giữa một chiếc phao trượt tuyết, những người khác ngồi trước sau bảo vệ hai người họ.
 
 "Xông lên!" Theo tiếng hét của bạch tuộc lớn, chiếc phao trượt tuyết đột nhiên lao ra, tốc độ cực nhanh, dọa đến mức Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư đều hét lên, gió lạnh thổi ầm ầm vào mặt, thổi đến mức họ không mở mắt ra được.
 
 Mặc dù sợ hãi nhưng lại thấy rất kích thích, đến chân núi, Tiểu Ngư giơ tay phủi tuyết trên đầu, phấn khích hét lên: "Còn muốn chơi thêm lần nữa."
 
 "Không được rồi." Diệp Cửu Cửu nhìn chiếc tàu hỏa nhỏ đã dừng hoạt động, không thể lên núi nữa rồi, cô chỉ vào chiếc phao trượt tuyết mà họ ngồi: "Em ngồi chiếc phao trượt tuyết này về nhé."
 
 Diệp Cửu Cửu để Tiểu Ngư ngồi vào một trong những chiếc phao trượt tuyết, để bạch tuộc lớn kéo Tiểu Ngư về.
 
 Bạch tuộc lớn tràn đầy năng lượng, kéo Tiểu Ngư chạy vụt đi, chớp mắt đã biến mất trong màn tuyết mù mịt.
 
 Diệp Cửu Cửu cảm thán: "Đại Bạch Tuộc luôn tràn đầy năng lượng như vậy sao?"
 
 "Người cá đều tràn đầy năng lượng." Lăng Dư đi đến trước mặt Diệp Cửu Cửu, hơi cúi người: "Anh cống em về."
 
 Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Cõng em?"
 
 Lăng Dư gật đầu: "Em mệt rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu không ngờ anh quan sát kỹ như vậy, trong lòng cô ấm áp, sau đó đi đến sau lưng Lăng Dư, nhẹ nhàng nhón chân, nằm sấp trên lưng anh, sau đó tìm một tư thế thoải mái nằm sấp: "Được rồi."
 
 Lăng Dư cõng cô, đi theo dấu vết mà bạch tuộc lớn và những người khác đã đi qua.
 
 Gió lạnh thổi qua, tuyết bay lất phất nhưng Diệp Cửu Cửu lại không thấy lạnh chút nào, cô mỉm cười nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp trai của Lăng Dư, cô rất thích anh, thích đến mức muốn cố gắng sống lâu hơn một chút, muốn mãi mãi ở bên anh.
 
 Con đường này rất ngắn, một lát sau đã về đến biệt thự ấm áp, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm nồng của dê nướng và lợn sữa nướng.
 
 "Oal" Tiểu Ngư cởi giày và áo khoác, chân trần chạy vào phòng ăn, nhìn chằm chằm vào con lợn nướng và lợn sữa nướng vàng ươm, giòn tan vừa mới ra lò: "Thơm quá, húp-" "Đi rửa tay rồi ăn." Diệp Cửu Cửu thấy bên cạnh còn chuẩn bị rất nhiều cà tím nướng, xiên nướng các loại, tất cả đều tỏa ra mùi thơm nồng của nước sốt tẩm ướp nhưng cô cũng có thể ngửi thấy mùi tươi ngon của nguyên liệu.
 
 Tiểu Ngư, Lăng Dư và những người khác đều đi rửa tay, quay lại bày hoa quả, đồ ăn kèm, nước chấm xung quanh bàn, sau khi mở ra, mọi người đều cầm một miếng gặm, thịt dê bên ngoài giòn tan, cắn vào phát ra tiếng giòn tan, giống như ăn khoai tây chiên vậy.
 
 Thịt bên trong mềm mại tươi ngon, mùi thơm ngào ngạt, ngon đến mức không dừng được, Tiểu Ngư một tay cầm một miếng sườn dê, một tay cầm một chiếc móng giò mềm mại dai dai, ăn đến đầy miệng toàn mỡ: "Ngon quá ngon quá."
 
 Lăng Dư cũng thấy không tệ, ăn hải sản chán rồi đổi khẩu vị cũng rất tốt: 'Nếu có thể nuôi dê ở biển Lãng Quên thì sau này em có thể ăn ở bất cứ đâu."
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Để hôm nào thử xem có thể mang về không."
 
 Nếu có thể, cô còn muốn mang bò, vịt, ngỗng về, đến lúc đó còn có thể thu hoạch được một số trứng vịt biển, trứng ngỗng biển các loại.
 
 Cô ở đây nghĩ đến việc xây dựng biển Lãng Quên, còn bạch tuộc lớn và những người khác đã bắt đầu tưởng tượng về chuyến team building tiếp theo: "Thật thích đi team building, đại nhân, tuần sau chúng ta lại đi du ngoạn tập thể nhé."
 
 Tiểu Ngư cũng gật đầu: "Đi nữa."
 
 Diệp Cửu Cửu chớp đôi mắt đen láy, trong mắt lóe lên một tia tỉnh quái, cần phải cho họ trải nghiệm xem team building thực sự là như thế nào.
 
 Một thời gian lâu sau, khi bọn họ đã biết được team building thực sự điên cuồng như thế nào, đều khóc lóc kêu gào không muốn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận