Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 220:

Chương 220:Chương 220:
 
 Diệp Cửu Cửu ò một tiếng, đã đi ròi thì thôi: "Tháy hương vị thế nào?"
 
 "Rất ngon, chưa bao giờ ăn hải sản tươi như vậy, đặc biệt là món cá nướng này, ngon hơn tất cả các món cá nướng khác mà tôi từng ăn." Người đàn ông trung niên cười nói: "Cha tôi vẫn luôn khen hải sản của các cô, quả thực rất ngon."
 
 "Cảm ơn." Diệp Cửu Cửu gật đầu, sau đó định quay về bép, vừa đi được hai bước thì thấy một nhóm các cặp đôi trẻ đi vào, cô vội vàng tiến đến dẫn mọi người vào: "Chào mừng, mời ngôi bên này."
 
 "Sao lại đến đây? Anh không phải nói sẽ đưa em đi ăn tiệc lớn sao?" Cô gái trong cặp đôi đánh giá xung quanh, mặc dù dọn dẹp rất sạch sẽ, trang trí cũng tao nhã nhưng vẫn chỉ là một con hẻm nhỏ, cô không hài lòng hừ một tiếng.
 
 "Ờ đây chính là tiệc lớn." Chàng trai trong cặp đôi trước đó nghe bạn bè nói rằng hải sản của cửa hàng này rất ngon, hương vị cũng ngon như nhà hàng cao cấp, vì vậy mới nghĩ đến việc đưa cô đến ăn vào ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau.
 
 Chàng trai kéo bạn gái ngồi xuống: "Bạn tôi đã đến ăn một lần, nói rất ngon, đến ăn một lần là muốn đến ăn lần thứ hai."
 
 "Thực sự ngon như vậy sao?" Cô gái vẫn tỏ ra nghi ngờ, nhìn vào đây cũng chỉ là một quán ăn bình thường.
 
 "Thực sự rất ngon, chúng ta thử xem." Chàng trai dỗ bạn gái ngỏi xuống, sau đó nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, chúng tôi gọi món."
 
 Diệp Cửu Cửu sắc mặt bình thường đưa thực đơn cho hai người.
 
 "Em yêu, em muốn ăn gì?" Chàng trai càm thực đơn đưa cho cô gái xem.
 
 Cô gái nhìn một cái, sắc mặt trở nên rát khó coi: "Anh đưa em đến ăn hải sản sao? Anh biết rõ em bị viêm da, không thẻ ăn những thứ này, anh còn bắt em ăn hải sản? Anh có muón em bị hỏng mặt, rồi chia tay với em không?"
 
 Chàng trai tỏ vẻ bát lực: "Em không phải đã khỏi từ tuần trước rồi sao?"
 
 Cô gái nói: "Thì cũng không thể ăn bừa bãi được."
 
 Chàng trai tăng cao âm lượng: "Sao lại không thể? Hôm kia em ăn lẩu còn ăn tôm cơ mà."
 
 Cô gái nói: "Thì em chỉ ăn bảy tám con, ở đây toàn là thế này."
 
 Hai người nói chuyện tuy nhỏ nhưng Diệp Cửu Cửu gần đây tai rát thính, nghe rõ mỏn một, cô ngước mắt nhìn trời, hôm nay xui xẻo thế nào mà toàn gặp phải những người bệnh hoạn như vậy.
 
 "Ăn bảy tám con thì cũng là ăn rồi? Hơn nữa em ăn cũng không sao mà." Chàng trai rất bất lực nhìn cô gái: "Tiểu Tâm, chúng ta đi xa như vậy, không ăn thì khó khăn lắm, đi ăn mì sao2"
 
 "Em thà đi ăn mì còn hơn ăn cái này." Cô gái nhìn xung quanh, nơi này không nó chút tiếnn tăm nào hon na môi triyờng cñna không đủ tất san dám mở nhà hang rieng
 
 Sắc mặt chàng trai không máy đẹp: "Em..."
 
 Cô gái tức đến nghiền răng: "Mới một tháng mà anh đã không nghe lời em rồi sao?"
 
 Chàng trai hạ tháp giọng: "Không phải, anh thấy chúng ta đã vào rồi, có thể ăn rồi hãy đi, mì thì lúc nào cũng có thẻ ăn."
 
 "Vào rồi thì không phải vẫn có thẻ đi sao." Cô gái chê bai nói: "Đầu bếp của nhà hàng riêng này cũng không giỏi, không có chút tiếng tăm nào, còn đắt như vậy..."
 
 Diệp Cửu Cửu tức giận nhìn cô gái giả tạo và lắm mồm này: "Nếu không thích thì không sao, cửa ở đẳng kia." Nói xong, cô cầm ám nước vẫn chưa rót nước quay người đi về.
 
 "Thái độ gì thế?" Cô gái tức giận: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp người đuỏi khách ra ngoài. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận