Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 676:

Chương 676:Chương 676:
 
 "Em không mơ, chị về thật rồi. Diệp Cửu Cửu nâng khuôn mặt ngái ngủ của Tiểu Ngư lên hôn một cái: "Có nhớ chị không?"
 
 "Em nhớ chị lắm." Tiểu Ngư lập tức bò dậy, nhào vào lòng Diệp Cửu Cửu: "Tối qua em còn nghĩ hôm nay chị sẽ về, chị vê thật rồi, hehehe, thật là tốt."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng muốn gặp Tiểu Ngư sớm một chút, vì vậy sau khi trời sáng, cô trực tiếp đi qua đường hầm đến đây.
 
 Hôm qua sau khi tiếp nhận ký ức thì cơ thể cô vẫn còn rất yếu, việc duy nhất có thể làm là có thể mở đường hầm tại một điểm cố định, số lần mở có hạn, thời gian cũng có hạn, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cái xoáy nước nhỏ trong tủ lạnh trước đây.
 
 Diệp Cửu Cửu cười nhéo má cô bé, mềm mại như bánh bao nhỏ thơm mềm, nhéo đặc biệt dễ chịu: "Hai ngày nay có khóc không?”
 
 "Không, em mới không khóc." Tiểu Ngư ngồi cạnh cô, vui vẻ lắc lư đôi chân: "Em không chỉ không khóc mà còn nhặt được rất nhiều ngọc trai."
 
 Nói xong, cô bé nhảy xuống giường, sau đó đi đến kho báu của mình lấy ra một hộp ngọc trai mà cô bé đã nhặt được: "Đây là em chọn rất lâu mới chọn được, là loại nhỏ nhất."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn thấy viên ngọc trai nhỏ nhất cũng to bằng ngón tay cái, đường kính khoảng một cm, bề mặt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ: "Được rồi, chị biết rồi, đợi chúng ta về sẽ mua xe đạp cho nhóm bạn nhỏ của em."
 
 Tiểu Ngư phấn khích nhảy dựng lên: "Đi ngay bây giờ."
 
 Diệp Cửu Cửu cười cười nhìn Tiểu Ngư háo hức muốn đến thế giới kia: "Không ở nhà nữa sao?"
 
 "Không ở nữa, ai thích ở thì ở." Tiểu Ngư đã chứng kiến đủ thứ đồ ăn ngon đồ chơi hay, sao còn muốn ở dưới này đếm tôm, vì vậy cô bé háo hức đi lấy quần áo của mình: "Đi đi đi."
 
 "Không vội, chị còn muốn chơi thêm vài ngày nữa rồi mới đi." Diệp Cửu Cửu mới đến đây được năm ngày, theo tốc độ phục hồi vết thương ở lòng bàn tay thì ít nhất phải nửa tháng trở lên, nghỉ thêm vài ngày nữa rồi mới đi.
 
 Nếu những thực khách khác nghe được lời này, chắc chắn sẽ khóc lóc kêu lên: "Không, cô không muốn."
 
 Lý Lâm than thở trong nhóm: "Đã năm ngày rồi, tay của chủ quán sao vẫn chưa lành?"
 
 Cao Viễn nói đùa: "Tôi đã từng thấy có mấy chủ quán bị thương, tay của bà chủ ít nhất phải nửa tháng mới lành, sau đó phải dưỡng thêm nửa tháng nữa, nếu không lành thì có thể thường xuyên đau tay, không muốn kinh doanh nữa.”
 
 Cha Cao Viễn: "Sáng sớm thế này, đừng nói những lời không may như vậy.'
 
 Cao Viễn: "Con cũng không muốn, nhưng tâm tư của chủ quán rất khó đoán."
 
 Con trai Lưu nãi nãi: "Chắc là không đâu, nhà hàng của chủ quán vẫn đang sửa sang, đợi sửa xong là sẽ mở cửa."
 
 Cao Viễn: "Hy vọng là vậy, sau khi ăn hải sản nhà chủ quán, tôi lại ăn hải sản khác, cứ luôn cảm thấy nó chẳng là gì cả."
 
 "Tôi cũng thấy vậy." Chu Chu chán ghét đẩy đĩa hải sản vừa được vận chuyển bằng máy bay tới: "Không tươi chút nào, ăn còn tanh nữa, đợi chủ quán mở cửa, tôi nhất định phải ăn ba ngày ba đêm."
 
 Cao Viễn cũng nghĩ như vậy: "Hẹn hẹn hẹn!"
 
 Cha Lạc Lạc nhìn nhà hàng mà trợ lý sắp xếp để tiếp khách tối nay: "Lại là nhà hàng mạng nào nữa, vừa đắt vừa khó ăn, không có nhà hàng hải sản nào ngon như nhà bà chủ sao?"
 
 Mẹ Lạc Lạc: "Đã nhiều ngày không ăn rồi, nếp nhăn đuôi mắt quầng thâm của tôi lại xuất hiện rồi."
 
 Lạc Lạc: "Hu hu hu, đi học mệt như vậy mà còn không được đi ăn đồ ngon, cuộc đời bé không còn niềm vui nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận