Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 415:

Chương 415:Chương 415:
 
 Họ đã ăn tối ở nhà, Tiểu Ngư cũng không hứng thú lắm với những thứ này, cô bé nhìn chằm chằm vào xiên thịt cừu nướng thơm lừng bên cạnh: "Hít hà-"
 
 Diệp Cửu Cửu tinh tai nghe tháy tiếng cô bé nuốt nước bọt: "Muốn ăn cái này?"
 
 "Muốn." Tiểu Ngư giơ một ngón tay: "Một xiên."
 
 "Chị đi mua." Diệp Cửu Cửu đi đến trước quây, nhìn thoáng qua thịt cừu ướp sẵn bên cạnh, ngửi thấy mùi khá tươi nên cô trực tiếp gọi bón xiên, ba xiên vị cay, ba xiên vị cay tê.
 
 "Được!" Ông chủ nhanh tay lấy một nắm thịt cừu xiên vào vỉ nướng than, sau đó cằm cọ quét dầu thực vật phét lên thịt cừu, dầu mỡ nhỏ vào than bên dưới, phát ra tiếng xèo xèo.
 
 Ông không ngừng lật thịt cừu xiên để tránh bị cháy, theo thời gian, thịt cừu từ từ tỏa ra mùi thơm của thịt nướng chín, ông lại thỉnh thoảng rắc một ít gia vị, dưới sự hỗ trợ của bột ớt, bột thì là, mùi tanh của thịt cừu bị át đi, tỏa ra toàn bộ mùi thơm của thịt nướng.
 
 Sau khi nướng xong, ông chủ đưa bón xiên lớn cho Diệp Cửu Cửu: "Trong thùng có rau mùi, nếu thích thì có thể lấy hai mặt gói lại ăn."
 
 Diệp Cửu Cửu lúc này mới để ý thấy trong thùng nước bên cạnh bày đây rau mùi đã rửa sạch, bên cạnh còn có lời nhắc nhở ám áp: "Vui lòng sử dụng kẹp để lấy."
 
 Diệp Cửu Cửu tháy nhiều người bên cạnh trực tiếp ăn thịt nướng tại chỗ, một lá vừa đủ để ăn kèm một xiên thịt cừu, ăn xong thấy chưa đủ, lại tiếp tục tìm ông chủ mua thêm vài xiên.
 
 Ông chủ này đúng là kỳ tài kinh doanhI
 
 Diệp Cửu Cửu trong lòng thầm giơ ngón tay cái cho ông, sau đó dẫn Tiểu Ngư rời khỏi nơi này.
 
 Đợi đến khi đi đến chỗ ít người hơn rồi ngồi xuống, Diệp Cửu Cửu mới lấy thịt cừu xiên ra chia cho Tiểu Ngư và Lăng Dư, cô cũng ném thử một xiên, bỏ qua một chút mùi tanh, ăn rất tươi mềm, cay tê đậm đà.
 
 Cô thấy cũng được, có thẻ thấy tay nghề của ông chủ không tệ, nắm bắt thời gian cũng tốt, nhưng so với hải sản nhà mình thì vẫn kém xa.
 
 Diệp Cửu Cửu hỏi anh em Lăng Dư: "Tháy thé nào?"
 
 Lăng Dư gật đầu: "Rát đặc biệt."
 
 "Ngon." Tiểu Ngư cắn một miếng thịt cừu: "Là con vật có sừng, lông xù xù đó sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Đúng rồi, là con đó."
 
 Tiểu Natp hung dứ cắn mệt miếng thịt Ÿ 9H: nhai hai cái: “Nó lâng vi vh rất dễ thương, chang trach lại ngon như vạy.-
 
 Diệp Cửu Cửu: "222"
 
 Tay cằm nước của Lăng Dư khựng lại: "..."
 
 Du khách bên cạnh bị chọc cười phá lên: "Ha ha ha, thật buồn cười!"
 
 "Đứa trẻ thật dễ thương."
 
 Tiểu Ngư đầy miệng dầu mỡ xáu hỏ hoạt động mông, nhỏ giọng tháu đến bên tai Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, họ khen em dễ thương."
 
 Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhỏ giọng nói với cô bé: "Xong rồi, mọi người đều biết em dễ thương rồi, em phải bám sát chúng ta, đừng chạy lung tung, lỡ bị người ta bắt mát thì khổ."
 
 "Cửu Cửu yên tâm, em không chạy lung tung." Tiểu Ngư lại dịch về phía Diệp Cửu Cửu, sợ bị người ta bắt mát, cô bé thích đồ ăn ngon do Cửu Cửu làm, đến nơi khác cô bé sẽ không quen.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn động tác nhỏ của cô bé, lặng lẽ ôm Tiểu Ngư đang cằm xiên thịt cừu vào lòng cẩn thận bảo vệ, tránh để ai đó va vào cô bé, lỡ que tre đâm vào miệng cô bé thì khổ.
 
 Đợi cô bé ăn xong, Diệp Cửu Cửu lại dẫn cô bé tiếp tục đi về phía trước, trên con phó dài treo đầy đèn lồng tre, đèn đuốc lờ mờ, rất có không khí nghệ thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận