Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 736:

Chương 736:Chương 736:
 
 Diệp Cửu Cửu vẫn không yên tâm: "Thật sao?"
 
 "Đại nhân, thật mà, bây giờ tôi đã bắt đầu mọc lại rồi." Bạch tuộc lớn vội vàng nói: "Nếu ngài không tin, tôi có thể biến ra."
 
 "Thôi." Diệp Cửu Cửu sợ tên khổng lồ nặng cả trăm tấn này lật tung cả cái sân nhỏ của mình: "Sau này đừng tự bẻ chân mình nữa."
 
 Bạch tuộc lớn cười hì hì: "Đại nhân, ngài không cần lo lắng, thực ra ở vùng biển Quên lãng, đôi khi chân bị thương đứt, tôi sẽ ăn nó, đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi cũng sẽ ôm chân mình gặm, mùi vị cũng khá ngon."
 
 Diệp Cửu Cửu ngây người: "..."
 
 Quái vật ở vùng biển Quên lãng đều tàn nhẫn như vậy sao? Tàn nhẫn đến mức tự ăn cả mình?
 
 Đợi đến khi trở lại bếp, Diệp Cửu Cửu vẫn thấy khó tin, cô quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Em có ăn đuôi của mình không?"
 
 Tiểu Ngư lắc đầu, mềm mại nói lý do của mình: "Tự cắn sẽ đau lắm."
 
 Được rồi.
 
 Xem ra bạch tuộc lớn là một trường hợp đặc biệt.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn chân bạch tuộc trong bồn rửa, thôi, đã bẻ xuống rồi thì không ăn thì phí, cô đeo găng tay rửa sạch, xác nhận không có mùi gì mới bắt đầu cắt hạt lựu, mùi thơm hơn bạch tuộc bình thường, làm ra chắc sẽ rất ngon.
 
 Diệp Cửu Cửu chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu làm bánh bạch tuộc, sau đó bắt đầu làm, một đoạn chân bạch tuộc làm được năm mươi chiếc bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy, sau khi làm xong thì bưng đến đặt trên bàn ăn hình chữ nhật dưới gốc cây lê.
 
 Một bữa chuẩn bị năm món, gồm có cá thu luộc sốt ma lạt, cua nhện cay, chân cua phô mai nướng, bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy và nộm rong biển, tất cả đều là sản vật của biển, chỉ ngửi thôi đã thấy thơm đặc biệt. Tiểu Ngư bưng bát inox nhỏ của mình chạy rất nhanh, nhanh nhẹn trèo lên ghế, chọn một vị trí gân chân cua phô mai nướng và bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy nhất ngồi xuống.
 
 Lăng Dư và Diệp Cửu Cửu ngồi cạnh Tiểu Ngư, năm người còn lại mỗi người bưng bát cơm của mình ngồi đối diện và hai bên.
 
 Trước đây ở trên đảo nhỏ bọn họ cùng nhau ngồi ăn cơm, vì vậy không ai cảm thấy gò bó, hơn nữa nhìn thấy mấy món ăn ngon lành, ai mà gò bó lúc này thì đúng là đồ ngốc.
 
 Ngồi giữa là Diệp Cửu Cửu, cá voi xanh và cua hoàng đế bị cay đến đổ mồ hôi: "Hít."
 
 Diệp Cửu Cửu cười đẩy chân cua phô mai nướng và bánh bạch tuộc cho mọi người: "Ăn cái này ngọt một chút, giải cay."
 
 Mọi người lại thử chân cua và bánh bạch tuộc, chân cua to bằng cánh tay người lớn bị cắt làm đôi, mỗi cái đầu có một lớp phô mai vàng ươm thơm nồng, lần đầu tiên nếm thử hương vị phô mai, mọi người đều đắm chìm trong đó: "Ngon quá."
 
 Diệp Cửu Cửu cầm một cái nếm thử, nhẹ nhàng nhấc lớp phô mai lên, để lộ phần thịt cua béo ngậy bên trong, trắng nõn mập mạp, tỏa ra mùi thơm nồng, ăn vào vừa dai vừa có vị ngọt đặc biệt, sắp đuổi kịp độ ngon của cua hoàng đế rồi.
 
 Mở ra cánh cửa thế giới mới, bạch tuộc lớn và những người khác ăn hết cái này đến cái khác, hầu như không nhả vỏ, ăn xong bạch tuộc lớn lại chào mời Diệp Cửu Cửu ăn bánh bạch tuộc: "Đại nhân, điện hạ, các ngài cũng nếm thử thịt của tôi xem, rất ngon."
 
 Tiểu Ngư gật đầu: "Ngon hơn bánh mà Cửu Cửu làm trước đây."
 
 Diệp Cửu Cửu vs Lăng Dư: "..."
 
 "Các người cứ từ từ ăn."
 
 Diệp Cửu Cửu vẫn thấy ghê, vì vậy vẫn không đụng đến phần bánh bạch tuộc đó, chỉ ăn cá thu, cua nhện và nộm rong biển bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận