Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 315:

Chương 315:Chương 315:
 
 Sau khi gỡ xuống thì phát hiện đây là bào ngư đen vàng, mỗi con nặng khoảng một cân bảy tám, tổng cộng tám con.
 
 Diệp Cửu Cửu vui mừng đặt tám đại bảo bối này vào nước biển sạch, không kịp ăn sáng mà bắt đầu suy nghĩ về thực đơn buỏi sáng.
 
 Tiểu Ngư cầm hai cái há cảo ám áp đưa cho cô: "Cửu Cửu, ăn há cào nè."
 
 "Cảm ơn Tiểu Ngư." Diệp Cửu Cửu nhận lấy rồi cho vào miệng nhưng sự chú ý vẫn tập trung vào việc sắp xép món ăn hôm nay.
 
 Tiểu Ngư thấy Cửu Cửu không để ý đến mình, buôn rầu cúi vai, chậm rãi đi ra ngoài, đi đến nửa đường thì thấy trong thùng nước nhỏ bên cạnh có máy con cua xanh lục: "Cửu Cửu, ở đây cũng có cua, cho chúng ta ăn à?"
 
 "Những con đó không ăn được, có độc." Diệp Cửu Cửu nhắc nhở Tiểu Ngư: "Con không được ăn.”
 
 Tiểu Ngư đang định đưa tay ra thì nhanh chóng rụt lại: "Có độc à, vậy em không ăn."
 
 Diệp Cửu Cửu hỏi một câu: "Em đi chơi đi."
 
 "Vâng." Tiểu Ngư bước những bước nhỏ đi đến trước cái thùng lớn trong suốt mà Cửu Cửu đã loay hoay rất lâu trên mặt đất, cô bé tò mò ngồi xỏm ở miệng thùng, ngửi mùi nước biển nồng nặc bên trong, mặn chát có chút ngọt ngào, là mùi vị của nhà.
 
 Tiểu Ngư có chút nhớ nhà, cẩn thận chui vào, muốn đến gần ngửi một chút nhưng không hiểu sao, đầu cô bé đột nhiên đập vào thành trong của thùng.
 
 Cô bé vô thức đứng dậy ôm đầu, kết quả trực tiếp đội cái thùng lớn lên, nhốt cô bé vào trong.
 
 Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn thùng: "Sao lại nhốt em vào đây?"
 
 Cô bé đưa tay định đẩy ra nhưng vừa đẩy thì một cái thùng phía sau đẩy vào mông cô bé, suýt nữa làm cô bé ngã.
 
 "Ai đẩy tôi2" Tiểu Ngư tức giận đứng dậy, quay người muốn tìm thủ phạm nhưng kết quả không tháy gì cả, cô bé ngạc nhiên gãi đầu: "Ủa?"
 
 Không tìm được kẻ xấu đẩy mình, Tiểu Ngư đành đảy thùng đi về phía Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu-"
 
 Diệp Cửu Cửu nghe tháy tiếng kéo thùng nhựa, quay đầu lại thì thấy ngăn kéo thùng nước trong suót của tủ lạnh di chuyền về phía mình, đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng cá nhỏ truyền ra từ bên trong.
 
 "Sao em vào được thế?" Diệp Cửu Cửu vừa buỏn cười vừa bát lực, đặt sổ tay ghi chép thực đơn xuống, vội vàng giải cứu cô bé.
 
 ".. Là thế đấy." Tiểu Ngư ngây thơ kẻ lại sự việc vừa xảy ra: "Có người đẩy em hịp" LIỆp Cưu Cưu lay khan glay lau những giọt nước tr€n mạt cO De. C7 đay chị cO hai chúng ta, ai đẳy em"
 
 Tiểu Ngư do dự một lúc, lộ ra vẻ ta biết ri: "Là anh trai2"
 
 Lăng Dư vừa từ bên ngoài vào bị đổ oan: "Em nói gì?"
 
 Tiểu Ngư bị bắt quả tang thì sợ hãi gọi một tiếng anh trai: "Em không nói gì mà."
 
 Diệp Cửu Cửu sắp bị Tiểu Ngư chọc cười chết mát, vừa tinh ranh vừa nhát gan, buồn cười quá, cô xoa đầu cô bé đang vui vẻ: "Ra ngoài chơi đi."
 
 Tiểu Ngư liếc nhìn anh trai, cản thận nghiêng người ra ngoài, sợ bị anh trai bắt được sẽ bị phạt.
 
 Lăng Dư nhìn tháy hành động nhỏ của cô bé, không nói gì, chỉ đưa cho Diệp Cửu Cửu hoa và cành cây mà cửa hàng vừa mới tặng: "Chủ quán nói hôm nay có việc không mở cửa, tặng hoa trước."
 
 Diệp Cửu Cửu đã hoàn thành thực đơn và gửi yêu cầu, cô cất điện thoại, nhận lấy một bó hoa được gói đơn giản từ tay Lăng Dư, hôm nay chủ yếu là hoa cẩm tú cầu xanh nhạt, trắng nhạt, ngoài ra còn có một số hoa chuông trắng và hoa cúc chuông, ngoài ra còn có một só lá như lá dương xỉ, lá dương xỉ tổ chim, lá dương xỉ Hà Lan, v. v.
Bạn cần đăng nhập để bình luận