Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 586:

Chương 586:Chương 586:
 
 Bà Trương: "Tôi không phải muốn rủ bà đánh mạt chược, tôi muốn hỏi bà làm đẹp ở đâu."
 
 "Mẹ Cao nhìn hàng dài người xép hàng bên ngoài, lặng lẽ xoay xoay chiếc vòng ngọc trên tay: "Không làm đẹp gì cả, chỉ ăn ngon uống ngon ngủ ngon, thả lỏng tâm trạng là da đẹp rồi."
 
 Bà Trương: "Chúng ta là bạn lâu năm rồi, bà đừng giấu giếm nữa, là bác sĩ nào vậy?"
 
 Mẹ Cao khó xử nhìn Diệp Cửu Cửu, hạ giọng hỏi nhỏ: "Chủ quán, muốn có thêm một só khách hàng tiêu tiền như nước không?"
 
 "Tạm thời không cần, chỗ tôi không còn chỗ ngồi, đợi bên cạnh sửa xong rồi tính tiếp." Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư đã không phục vụ xuẻ, sau này còn phải tuyển thêm nhân viên mới chuyên tiếp khách.
 
 Mẹ Cao hiểu ý, tiếp tục nói với bà Trương: "Thực sự không tìm bác sĩ, néu tìm bác sĩ thì tôi có thể đến công ty mỗi ngày không? Chỉ là gần đây kiên trì ăn uống điều độ, nghỉ ngơi tốt nên da dẻ tự nhiên đẹp lên."
 
 Gác máy, mẹ Cao bát lực nhún vai: "Ước chừng là có người khác bảo bà ta đến hỏi tôi, bản thân bà Trương không phải là người thích hỏi nhiều, hơn nữa nửa tháng gần đây bà ta đều ở nước ngoài, tối hôm qua mới về nhà."
 
 Bà đoán không sai, bà Trương ra ngoài làm khách, vừa rồi gặp một số người trước đây từng hỏi mẹ Cao làm đẹp ở đâu.
 
 Bà Trương bất lực nhìn người hỏi mình: "Có thực sự tốt như máy người nói không vậy?”
 
 "Sắc mặt rất tốt, cảm giác trẻ ra cả chục tuổi." Những người khác thấy không nhận được câu trả lời, không khỏi oán trách mẹ Cao giấu giém: "Tôi nhát định phải tìm cách tìm ra, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải giành được bác sĩ làm đẹp cho bà ấy."
 
 Mẹ Cao còn chưa biết những người đó đi điều tra gần đây bà đã đến thẳm mỹ viện nào, bà ăn một miếng rau trong nồi đất, hôm nay hành trình làm đẹp của bà sẽ kết thúc bằng món măng thái sợi bên trong.
 
 Diệp Cửu Cửu đưa xong đỏ ăn thì không có thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bép, ngoài ra còn làm thêm một ít nghêu nhỏi tôm mực và hoàng kim phúc đại, làm xong thì cho vào tủ lạnh rồi ra ngoài tính tiền cho ba bàn khách ít người.
 
 Đợi họ ra ngoài thì dọn dẹp sạch sẽ bàn, sau đó trải lại khăn trải bàn, đĩa, sau đó bắt đầu cho khách vào.
 
 Diệp Cửu Cửu bê thêm ghé đến một đầu bàn ăn bón người: "Xin lỗi, mẹ Lạc Lạc, hiện tại chỉ có thể ngồi bàn bón người này, néu thấy không tiện thì có thể đợi thêm một chút. " _ Ehong can đau. Wiẹ Lạc Lạc da doI den mức bụng đan lửng, Không con chút sức lực nào để đợi: "Nhà hàng rất rộng, chúng tôi ngồi như vậy cũng không sao."
 
 "Vậy các cô xem muốn ăn gì." Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho đối phương.
 
 Cha Lạc Lạc phụ trách gọi món, còn mẹ Lạc Lạc thì trò chuyện với Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, chuyện làm ăn ở đây coi như làm ăn phát đạt rồi. "
 
 Cô áy còn nhớ lần đầu tiên đến đây, mỗi ngày chỉ bán được bón năm bàn, hiện tại chuẩn bị hai mươi bàn cũng không đủ bán.
 
 Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn hàng dài người xép hàng bên ngoài: "Đều là mọi người giới thiệu giúp."
 
 "Mọi người thấy ngon mới sẵn lòng giới thiệu cho nhau." Mẹ Lạc Lạc cảm khái nhìn những người quen giới thiệu bạn bè cho nhau: "Người đến càng ngày càng đông, lần sau chúng tôi phải đến sớm một chút mới được."
 
 Diệp Cửu Cửu cười gật đầu, gần đây mỗi ngày đều phải xép hàng, đến sớm chắc chắn sẽ tốt hơn.
 
 Đợi bọn họ gọi xong món, cô quay đầu nhìn sang bàn khách khác phía sau, đây là một bàn khách mới đến, một gia đình bón người, ông bà và con cháu, bà lão tóc bạc trắng nắm tay con trai, có vẻ rất sợ hãi với môi trường xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận