Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 552:

Chương 552:Chương 552:
 
 Không làm được thì thôi.
 
 Ít nhất cũng đã ăn được món hải sản thần tiên mà Đóng Đống giới thiệu.
 
 Vị rất ngon.
 
 Thực sự rất ngon.
 
 Đã rất nhiều ngày Nguyễn Thanh không có cảm giác thèm ăn, hiếm lắm mới ăn được một chút vị ngọt, cô áy lau khô nước mắt, lại ép mình ăn thêm vài miếng, thịt tôm tươi ngọt dai dai, cắn vào là vị ngọt tươi lập tức tràn ngập khoang miệng.
 
 Cô áy đã gần như quên mát mùi vị của thức ăn, mỗi ngày trong miệng chỉ có vị đắng và tê dại, giống như ngậm một miệng thuốc, không nhỏ ra được cũng không nuốt xuống được, khó chịu muón chét.
 
 Nguyễn Thanh ăn thịt tôm tươi ngọt, thực sự rất ngon.
 
 Cô ấy không kìm được cười nhưng cười được một lúc lại khóc.
 
 Hải sản ngon như vậy, sau này cô sẽ không bao giờ được ăn nữa.
 
 Bây giờ cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình ngày càng yếu đi, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự sống đang trôi đi, cô ấy muốn nắm bắt nhưng lại không thể nắm bắt được.
 
 Tiểu Ngư đứng ở cửa bép, nhìn Nguyễn Thanh ngồi ở góc: "Cô áy khóc kìa."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng nghe thấy, lúc nãy dọn bàn cô đã nhìn thoáng qua danh sách di nguyện trong tay cô gái, đại khái là mắc bệnh nan y.
 
 Tiểu Ngư không hiểu: "Tại sao cô ấy lại khóc? Có phải đồ ăn của chúng ta quá đất, làm cô ấy sợ không?"
 
 "Không phải." Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với cô bé: "Chị gái này hẳn là gặp phải chuyện rất khó khăn, cô ấy quá đau buôn nên mới khóc."
 
 "Vậy phải làm sao?" Trên má Tiểu Ngư lộ ra vẻ nghiêm trọng: "Làm thế nào để cô ấy không buồn nữa?"
 
 Diệp Cửu Cửu cũng không rõ: "Có lẽ phải đợi một thời gian nữa cô ấy mới không buôn."
 
 "Đành vậy." Tiểu Ngư cũng thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ưu sầu không phù hợp với lứa tuổi.
 
 Diệp Cửu Cửu cúi người ôm cô bé: "Đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ồn thôi."
 
 Tiểu Ngư gật đầu, quay người chạy vào phòng ở sân sau, lấy một quả lê lớn trong rổ, khi đi ra thì Nguyễn Thanh đã miễn cưỡng ăn hét rong biển và thịt trong món salad, cô đang tính tiền chuẩn bị rời đi.
 
 Diệp Cửu Cửu tính tiền cho cô: "147 đồng."
 
 Nguyễn Thanh trả tiền, nói một tiếng cảm ơn, sau đó chậm rãi quay người đi ra nài |I€U Ngư đuỐi theo Nguye€n ¡ hanh, đưa qua l€ lơn cho co, dong thời ngọt ngao gọi một tiếng chị: "Chị ơi, tặng chị ăn này."
 
 "Đừng buôn, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
 
 Nguyễn Thanh nhìn cô bé và cô chủ tốt bụng, mũi cay cay, cô ấy cố nhịn nước mắt, cố cười gật đầu: "Cảm ơn."
 
 "Không có gì đâu." Tiểu Ngư nhét quả lê vào tay Nguyễn Thanh: "Chị đừng khóc nữa, khóc thì không đẹp đâu."
 
 Nguyễn Thanh cười đáp một tiếng nhưng nước mắt vẫn không kìm được chảy ra, cô ấy gật đầu, hơi cúi đầu chào Tiểu Ngư và Diệp Cửu Cửu: "Cảm ơn."
 
 Nói xong, cô ấy quay người bước ra khỏi nhà hàng, đợi đi xa một chút thì cô ấy không kìm được khóc, cô ấy rát mong có thể khỏe lại nhưng cô áy không thể khỏe lại được nữa.
 
 Tiểu Ngư nhìn Nguyễn Thanh đã đi xa hơn mười mét: "Cô ấy lại khóc rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng nghe thấy.
 
 Tiểu Ngư mím môi: "Cô ấy hay khóc quá."
 
 Diệp Cửu Cửu đóng cửa: "Cô ấy cũng không muón nhưng không kìm được, giống như em rơi vào thùng ớt vậy, sẽ cay đến mức em khóc không ngừng."
 
 "Thế à, vậy thì phải khóc một lúc." Tiểu Ngư quay người đi theo Diệp Cửu Cửu vào trong: "Nhưng vẫn phải dũng cảm."
 
 "Không phải ai cũng dũng cảm như Tiểu Ngư em đâu." Diệp Cửu Cửu nghĩ đến cảnh cô bé xuất hiện trong tủ lạnh, rõ ràng rất sợ nhưng vẫn có nhịn không khóc, nếu đổi lại là những đứa trẻ khác ở trong một nơi lạnh lẽo, tối tăm như vậy, chắc chắn sẽ sợ đến mức khóc ầm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận