Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 617:

Chương 617:Chương 617:
 
 Diệp Cửu Cửu đổ những con tôm này cùng với nước biển vào một cái xô sạch bên cạnh, sau khi đổ vào cô đột nhiên phát hiện trong nước có mấy cánh hoa màu xanh lam.
 
 Cô tưởng mình hoa mắt, vội vàng dụi mắt, dụi xong rồi phát hiện cánh hoa vẫn còn, cô cẩn thận nhặt mấy cánh hoa vào lòng bàn tay, không ngờ đây lại là thật.
 
 Diệp Cửu Cửu đưa lên mũi ngửi, phát hiện có một mùi thơm thoang thoảng, giống hệt mùi đã ngửi thấy trong mơ, cô muốn xem kỹ hơn thì Tiểu Ngư đột nhiên chạy vào: "Cửu Cửu, bà lão đó tìm chị."
 
 "Ồ, chị đi ngay đây." Diệp Cửu Cửu sợ Lưu nãi nãi nhìn thấy những thứ này trong kho, vội vàng nhét cánh hoa vào túi quần bò, sau đó chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
 
 Cô hoảng hốt chạy đến cửa sau: "Lưu nãi nãi, bà tìm cháu ạ?”
 
 Lưu nãi nãi cười đưa cho Diệp Cửu Cửu một túi bún gạo: "Cháu cũng biết nhà thông gia của bà thích tự làm bún, bún gạo, những thứ này, lần nào cũng làm rất nhiều, lần này lại mang đến cho nhà bà hai túi, bà lấy cho cháu một túi."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn túi bún gạo cao gần bằng nửa người: "Nhiều quá ạ."
 
 Lưu nãi nãi rất đồng tình: "Bà cũng nói vậy, nhưng họ nhất quyết phải mang đến, một mình bà ở nhà chắc chắn ăn không hết nên bà tặng cháu một túi, nhà hàng của cháu chắc dùng được."
 
 Diệp Cửu Cửu nghe bà nói vậy, trong lòng cũng hiểu đại khái, ước chừng là cố ý mang đến cho cô, cô biết từ chối cũng vô ích nên đành nhận lấy: "Lưu nãi nãi, cảm ơn bà."
 
 "Không cần khách sáo, so với những gì cháu thường tặng bà thì không đáng giá gì cả." Lưu nãi nãi đưa cho cô cả một túi bún gạo: "Cháu bận việc của cháu đi, bà về trước đây."
 
 Diệp Cửu Cửu đáp một tiếng được.
 
 Vừa mới đi ra ngoài, Lưu nãi nãi lại quay lại: Hôm qua lúc chạng vạng có rất nhiều người đứng trước cửa hàng của cháu, là bà bảo họ tối nay không mở cửa thì họ mới đi."
 
 "Bây giờ đến đây vào buổi tối cơ bản là không ăn được rồi phải không?”
 
 "Hôm kia chỉ là cuối tuần thôi mà, hôm nay chắc không đông đâu." Diệp Cửu Cửu vấn luôn nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy hàng dài người xếp hàng bên ngoài vào buổi trưa, cô đột nhiên cảm thấy mình có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô quay sang Lăng Dư bên cạnh: "Có phải em hoa mắt không?”
 
 Lăng Dư nhìn những người bên ngoài, mười phần chắc chắn nói với cô rằng không hoa mắt.
 
 Diệp Cửu Cửu hơi đau đầu: "Hôm nay là ngày làm việc mà? Sao lại có nhiều người như vậy? Em còn định làm xong sớm để nghỉ ngơi."
 
 "Vậy thì không bán." Lăng Dư gỡ tay cô đang đặt trên cửa xuống, kéo cô quay về.
 
 "Em đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi." Diệp Cửu Cửu rút tay về: "Vẫn phải bán thôi."
 
 Lăng Dư không hề ngạc nhiên trước việc những người bên ngoài có thể ăn được hay không: "Có thể không cần để ý đến họ."
 
 "Làm gì có người kinh doanh nào tùy hứng như vậy?" Diệp Cửu Cửu nhìn những vị khách đã đợi rất lâu bên ngoài, ai nấy đều có vẻ tiều tụy yếu ớt, cô thấy không đành lòng.
 
 "Em mở cửa." Cô chỉnh lại quần áo, quay lại cửa, vừa mới xuất hiện thì những vị khách bên ngoài đã kích động chen về phía trước: "Chủ quán mở cửa rồi! Mở cửa rồi!"
 
 Mọi người chen về phía trước, trực tiếp đâm vào cửa kính phát ra tiếng ầm ầm, Diệp Cửu Cửu vội vàng lên tiếng ngăn mọi người: "Mọi người đừng chen, đừng làm người phía trước ngã."
 
 "Đừng chen." Cao Viễn đứng ở vị trí giữa suýt bị chen ra khỏi hàng, hắn vội vàng đưa tay chặn những người phía sau, tránh để họ đâm vào Chu Chu đang đi giày cao gót: "Các người chen cũng không chen được lên phía trước đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận